Sàn nhà màu trắng, nhiễm một mảng màu đỏ tươi, thoạt nhìn hình ảnh rất ghê người.
Lư Khâu sửng sốt khoảng năm phút, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nghiêng ngả lảo đảo ngồi thụp xuống bệ cầu thang, bàn tay run rẩy cho tay vào trong túi, lấy ra chiếc di động, bấm gọi cho một ai đó, cô ta theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, cặp mắt vẫn đang dán chặt vào thân thể nằm trên vũng máu ngay dưới chân cầu thang...
"A... Alo... Tôi là Lư Khâu đây. Tôi đã làm theo những gì cô bảo..."
"Làm tốt lắm, cô Lư."
Người phụ nữ cười tà ác, cô ta ngồi trong căn phòng tối, bàn tay thon dài khẽ lắc ly rượu vang, một nửa khuôn mặt dưới lộ ra bờ môi mọng đỏ thẫm...
"Nửa còn lại, tôi sẽ cho người chuyển đến cô trong hai phút nữa. Giao dịch của chúng ta đến đây là kết thúc."
"Khoan đã!"
Người phụ nữ bên kia vừa định dập máy thì Lư Khâu đã kịp cắt ngang.
"Nhiệm vụ của tôi chỉ là giữ chân không để nó đến điểm hẹn, nhưng mà hiện tại đã làm đến mức con nhỏ đó ngất xỉu luôn rồi. Đáng lẽ tôi phải được trả thêm thù lao mới đúng!"
"Rất cảm ơn sự nhiệt tình của cô, nhưng mà, cô Lư à..."
Người phụ nữ nhếch mép cười, gằn từng chữ...
"Làm người đừng nên quá tham lam!"
"Cô nói vậy là có ý gì?"
Lư Khâu lớn tiếng hỏi.
"Giao dịch thì cũng chỉ là giao dịch mà thôi, tiền thì cũng đã chuyển đủ, tôi nghĩ, với hoàn cảnh hiện tại của cô thì bấy nhiêu đó là quá nhiều rồi. Vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099180/chuong-167.html