Uyển Đình Nhu đang do dự muốn hỏi Vương Thiên Ân tại sao lại ghét hoa hồng thì người đàn ông bên cạnh lại chủ động mở miệng trước...
"Vốn dĩ tôi không ghét hoa hồng."
Vương Thiên Ân nói tới đây, giống như đang nhớ lại hồi ức cũ, liền trầm mặc trong chốc lát rồi mới tiếp tục...
"Vì một kí ức buồn mới trở nên ghét chúng!"
Trái tim Uyển Đình Nhu chợt lỡ một nhịp, thì ra là hắn ghét hoa hồng.
Khác với cô...
Cô vì một người nên mới thích, mà hắn lại vì một hồi ức cũ mà ghét chúng.
Có lẽ từ lần hắn và cô thân thiết hơn tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ôn hòa nhã nhặn nói chuyện phiếm với cô, khiến cho lá gan của cô trở nên lớn hơn rất nhiều, bất giác hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng mình...
"Chuyện gì đã khiến anh ghét hoa hồng?"
Vương Thiên Ân nhìn những giọt mưa đọng lại trên cánh hoa, long lanh trên từng phiến lá, trong ánh mắt trở nên đa cảm...
"Chuyện kia, là vì một người đã từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, cô ta rất thích hoa hồng..."
Vương Thiên Ân nói tới đây, bất chợt ý thức được mình đang nói gì, lập tức dừng lại.
Song, cũng là một người tinh tế, cô nghe thấy, liền bất giác hiểu ra, thì ra là vì một người phụ nữ...
Uyển Đình Nhu đứng ở một bên, tập trung tất cả lực chú ý, đang chờ Vương Thiên Ân nói tiếp, nhưng chờ hồi lâu, lại không thấy hắn mở miệng, nét mặt có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn về hắn.
Vương Thiên Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099145/chuong-132.html