Uyển Đình Nhu hơi sững sờ, nháy mắt liền phục hồi tinh thần, giọng cực trấn tĩnh đáp trả Vương Thiên Ân...
"Anh thì có thể lừa em được chuyện gì chứ?"
Vương Thiên Ân chậm rãi xoay người, một nửa khuôn mặt lạnh băng vừa nghiêng qua, thoắt cái đã hoàn toàn biến thành một người khác, hắn tiến lại gần cô, cư nhiên nở ra nụ cười dịu dàng, tà mị...
"Sao lại không?"
Uyển Đình Nhu thoáng giật mình, đôi con ngươi màu nâu vô thức co rụt lại một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao nhã đối diện.
"Ừm..."
Cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như cánh hoa bay trong không trung.
"Thế thì em đợi vậy."
Vương Thiên Ân nghe thấy, ánh mắt thâm thuý bất giác nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô, một bên mày ngài khẽ nhướn lên, lộ ra vẻ khó hiểu...
"Đợi?"
"Ừm, đợi."
Cô ngây ngô nói ra suy nghĩ của mình...
"Đợi xem anh sẽ lừa dối em chuyện gì?"
Vương Thiên Ân nghe tới đây, thâm tâm bất giác chột dạ, hắn nhìn vào ánh mắt trong veo như ngọc của cô, vài giây sau liền phì cười...
"Tôi đùa thôi..."
Khoé môi gian tà khẽ nhếch lên, hắn phát ra thanh âm êm dịu, dường như trấn an...
"Sao tôi có thể lừa em chứ?"
Uyển Đình Nhu nhoẻn miệng cười, phóng tầm mắt nhìn chọc vào đôi mắt phượng hẹp dài của hắn...
"Ừm. Em biết, A Hạo là người tốt."
"..."
Người tốt ư?
Vương Thiên Ân giống như vừa nghe được một điều buồn cười, cánh môi phong trần khẽ nhếch, dường như gió đông lạnh lẽo phảng phất trên khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099146/chuong-133.html