Trịnh An Nhã nghe thấy, hai trợn lên thật to, vẻ phẫn nộ vừa rồi sớm đã biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng dữ dội.
Những gã đàn ông trong trang phục vệ sĩ, tây trang màu đen, giày da màu đen, thậm chí áo sơ mi và cà-vạt bên trong đều là màu đen.
Ánh mắt Trịnh An Nhã cảnh giác mà nhìn sơ qua.
Trong đêm khuya vắng này toát ra vẻ khiến người khác cực kỳ sợ hãi. Ngay cả ánh trăng cũng đột nhiên mất đi ánh sáng, trốn ở trong tầng mây không dám hiện ra.
Trong nháy mắt không khí trong phòng khách ngưng tụ lại...
Gương mặt Trịnh An Nhã gương mặt thoắt trắng bệch, hoàn toàn ngẩn ra, sớm đã sợ đến nói không thành lời. Sống từ bé đến lớn trong nhung lụa, được cung phụng, chiều chuộng như bà hoàng, cô ta hoàn toàn chưa từng gặp qua loại tình huống bị áp chế như thế này bao giờ.
Phải mất một lúc, Trịnh An Nhã mới dám lấy hết can đảm ra quát:
"Vương Thiên Ân! Anh nói vậy là có ý gì?"
Cô ta đứng phắt dậy.
"Anh ngay lập tức mang đám mọi rợ lâu la đó cút ra khỏi đây ngay cho tôi!"
Mặc Trịnh An Nhã hét vào mặt, Vương Thiên Ân vẫn chẳng mảy may mà quan tâm, hắn xem như chó sủa qua đường, khỏi phải nói, thái độ dửng dưng hút xì gà đấy còn làm cô ta thêm điên tiết hơn gấp bội.
Dường như đang chờ đợi một điều gì đó...
Đôi mắt hắn lạnh lẽo thăm thẳm u ám. Trời sinh đã có khí thế vương giả của đế vương, bất giác làm cho người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099125/chuong-112.html