Thân mình run rẩy cùng với giọng nói tuyệt vọng, tất cả đều khiến cô ta gần như sụp đổ.
"Không! Thiên Ân đừng... em xin anh! Làm ơn... em sẽ cắt đứt quan hệ với Dương Tâm Khắc, em thề! Xin anh hãy cho em một cơ hội cuối cùng, xin anh... em không muốn quan hệ giữa hai gia đình vì em mà tan vỡ."
Trịnh An Nhã luống cuống, nước mắt chảy ra, không ngừng van xin, gào khóc thảm thiết.
Từng lời nói của Trịnh An Nhã thốt ra, Vương Thiên Ân đều nghe không sót một chữ, ánh mắt tựa như lưỡi dao từng chút, từng chút, cắt nát tất cả kiên cường của cô ta.
"Thật ra, dù cô có cùng ai qua lại đi chăng nữa, vốn chẳng cùng tôi quan hệ."
Hắn trừng mắt nhìn xuống.
"Chỉ muốn nhắc nhở cô, sau này đừng tuỳ tiện nhắc tới cái liên hôn vớ vẩn đó ở trước mặt tôi, bằng không, tôi sẽ cho cô biết thế nào bốn chữ "mất hết thể diện.""
Trịnh An Nhã cảm thấy như tránh thoát được một cửa ải nguy hiểm, cô ta vội vàng với lấy chiếc túi xách đứng lên, vừa chạy ra tới cửa, đã bị đám vệ sĩ ở đó chặn lại, ánh mắt một lần nữa trở nên vô cùng kích động
"Chẳng phải đã nói hết rồi sao? Các người còn muốn như thế nào nữa?"
Một tên vệ sĩ trong đám ở phía trước dõng dạc đáp...
"Chưa có lệnh của Vương thiếu, chúng tôi không thể để cô bước ra khỏi đây!''
Trịnh An Nhã uất ức nhìn vào bên trong, run rẩy hỏi...
"Thiên Ân, chúng ta... vẫn còn chuyện chưa nói xong sao?"
Vương Thiên Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099126/chuong-113.html