Đêm tịch mịch.
Học viện giờ này đã hơn mười giờ tối.
Xung quanh chỉ còn những ánh đèn LED chiếu rọi. Nơi đây, ban đêm vốn là yên tĩnh như vậy.
Trịnh An Nhã vừa hoàn thành xong công việc, ngày nào cũng vậy, cứ tầm giờ này, mỗi khi tan tầm là toàn thân cô ta cảm giác như đã trải qua bảy bảy bốn mươi chín lần leo núi, tứ chi rã rời nhức mỏi.
Trịnh An Nhã vươn vai, cô ta đi ra ngoài, rẽ vào nhà vệ sinh, dặm lại một ít son phấn trước khi rời khỏi, từng ngón tay yểu điệu đặt lên cánh môi, tỉ mỉ lau đi những vết son thừa, ngắm nghía lại một hồi lâu, cô ta khẽ nhếch khoé miệng tỏ vẻ hài lòng.
Đêm nay, cô ta lại có hẹn với Dương Tâm Khắc tại khách sạn quen thuộc của cả hai.
Trịnh An Nhã quay lại phòng ban lãnh đạo, vừa mở cửa ra, bước chân bất giác khựng lại.
Khúc nhạc giao hưởng của Beethoven tràn lan trong cả không gian của căn phòng.
Người ngồi trên chiếc ghế tựa đang ung dung hưởng thức âm nhạc, nghe thấy thanh âm có người bước vào, khúc nhạc cư nhiên bị tắt đi.
Chiếc ghế tựa bỗng xoay, hắn chậm rãi quay lưng lại, hình ảnh trước mặt ngay tức khắc đập vào mắt Trịnh An Nhã khiến cô ta vô cùng kinh ngạc, khuôn miệng mấp máy, nhất thời chỉ kịp thốt ra hai chữ:
"Thiên Ân?"
Vương Thiên Ân nhìn vào thần thái trên khuôn mặt Trịnh An Nhã, ít nhiều cũng cảm thấy được sự biến sắc rõ rệt.
Cô ta đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Bình thường khi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099124/chuong-111.html