"Chỉ có mình cô ấy? Còn một người ở cạnh nữa đâu?"
Uông Sở Diệu chạy tới dìu Uyển Đình Nhu, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi đám nhân viên.
"Dạ...người đó...khi chúng tôi vừa mở cửa thang máy ra thì cậu ta đã vội đi khỏi rồi ạ."
Nhanh vậy mà đã...
Thôi bỏ đi. Chắc là mình nghĩ nhiều rồi.
"Tháng này các người không ai được nhận lương hết! Rõ chưa?"
Hắn quát lớn.
Đám nhân viên không một ai dám cãi lại nhưng họ cũng không mấy cam tâm, bởi lẽ, họ nghĩ Uyển Đình Nhu kia mới là người sai vì cô đã tự ý đi vào thang máy sửa chữa.
Sao Uông thiếu lại đổ lỗi cho họ được chứ?
Hừ! Trước giờ Uông thiếu qua lại với nhiều người, đã bao giờ có ý định dắt ai lên tầng thượng để hẹn hò đâu chứ?
Đều tại vì cô! Con nhỏ này! Đừng để chúng tôi gặp lại cô một lần nào nữa.
Cả đám người hậm hực lườm liếc cô. Vẻ mặt hiện rõ hai chữ "không phục".
Đình Nhu không nghĩ được rằng lần đầu tiên cô thực sự muốn dành chút thời gian cho bản thân, vốn có ý định mở lòng thêm với một ai đó. Thế mà lại...
Cô cười khổ, cô hiểu được hết tất cả những ánh mắt đó nhằm muốn ám chỉ với cô điều gì...
"Sở Diệu, xảy ra việc như vậy là ngoài ý muốn, họ chỉ là những người làm công bình thường thôi, anh có thể nào vì tôi mà bỏ qua cho họ. Được không?"
Xem ra cô cũng còn chút lương tâm. Con nhỏ sao chổi!
"Uông thiếu...xin anh bỏ qua cho chúng tôi lần này. Chúng tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099067/chuong-52.html