Uyển Đình Nhu nhìn hắn một lúc lâu:
"Nếu Uông tiên sinh không phiền..."
Cô mỉm cười dịu dàng.
"Hoan nghênh anh bất cứ lúc nào."
Uông Sở Diệu vẻ mặt vui mừng khôn xiết, hắn mừng thầm, không nghĩ rằng cô sẽ đồng ý yêu cầu của hắn một cách dễ dàng đến vậy. Trong thâm tâm hắn sớm đã muốn bước qua ranh giới bạn bè, nay lại được thành toàn một nửa tâm nguyện, hắn còn trông mong gì hơn nữa chứ?
"Đình Nhu, cảm ơn em."
Khoảng thời gian còn lại, Uông gia gia sẽ nhanh chóng được nhìn thấy cháu dâu ngay thôi.
...
"Tiểu Nhu à, hôm nay Sở Diệu có ghé qua không?"
Bà Ngọc vừa nhâm nhi tách trà vừa hỏi cô.
Tính ra thì cũng đã được hai tuần kể từ sau khi Uông Sở Diệu ngỏ ý muốn đến nhà cô thường xuyên hơn. May mắn thay, hắn ta rất được mắt bà Uyển Đình Ngọc.
Cô "Dạ" một tiếng, nói:
"Lát nữa sẽ đến ạ."
Bà Ngọc cười hài lòng:
"Sở Diệu đó có vẻ là một chàng trai tốt nhỉ?"
"Đã sắp tròn một tháng qua lại, ta thấy thằng bé cũng có lòng. Cháu cảm thấy nó như thế nào? Có vừa mắt?"
Đình Nhu đang cắt hoa quả, cô nghe thấy bà Ngọc hỏi vậy thì khẽ giật mình, vô tình cắt trúng vào tay.
"Chậc. Con bé này, cứ vụng về như vậy sau này làm sao ta có thể yên tâm để cháu về nhà chồng được chứ?"
Uyển Đình Nhu tròn mắt nhìn bà:
"Bà đuổi cháu?"
Vẻ mặt cô giận dỗi thấy rõ, nhanh trí nói:
"Cháu sẽ không đi đâu hết. Cháu muốn ở cùng bà."
DING DONG!
"Để đó ta."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099068/chuong-53.html