"Xin lỗi anh, tôi bị mù tối...anh làm ơn, có thể giúp tôi..."
Uyển Đình Nhu đang loạng choạng trong bóng tối, cô vấp phải mũi giày của hắn suýt thì té ngã, hắn thoắt cái đã kịp vòng tay xuống bụng, nhanh chóng đỡ lấy cô.
"Cảm...cảm ơn."
Cô nói vội, nhanh chóng lùi xa ra đứng nép sang một góc.
Đồ ngốc.
Mọi thứ bỗng trở nên lặng im như tờ.
Cả cái thang máy đều không thể nào tìm ra được một tia sáng nào có thể len lỏi vào được. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có mỗi hai con người đang ở cùng với nhau.
"Đợi một lát. Sẽ có người đến sửa thang máy."
Hắn cất giọng lạnh nhạt.
Rốt cuộc thì cái tên Uông Sở Diệu kia đã bỏ đi đâu vậy chứ? Nếu mình không đến kịp thì cô ta sớm đã bị cái tên hỗn đản đó giở trò đồi bại rồi.
Cũng do mình.
Ban nãy vì không muốn xuất hiện trước mặt cô ta nên mới tay nhanh hơn não mà ngắt mất nguồn điện cả một toà nhà, quên mất...
Thang máy vẫn còn đang hoạt động.
Đúng là dốt nát. Giờ thì hay rồi, chẳng những kẹt trong cùng một không gian với cô ta lại còn ở gần như thế này.
Chợt...
Âm thanh rục rịch của chiếc thang máy bỗng nhiên rung chuyển.
"Là âm thanh gì vậy? Sao tự dưng cái thang máy..."
Uyển Đình Nhu chưa kịp dứt lời thì đã hét toáng lên:
"Áhhhhhhh"
Thang máy đột nhiên bị tuột xuống không phanh trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.
RẦM!!!
Nó dừng lại, lơ lửng trong không trung.
"Xin chú ý! Hiện tại thang máy ở sảnh A và B đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099066/chuong-51.html