Lý Hân Nghiên uống một ngụm rượu, đắc ý nói:
"Nhà tớ luôn hoan nghênh cậu. Nhưng mà..."
Cô nắm chặt lấy tay Đình Nhu vẻ mặt đầy tự hào.
"Mai sau chắc bạn của tôi sẽ bận rộn lắm đây."
Uyển Đình Nhu nghe không hiểu gì nhưng cô say bí tỉ, chả biết uống từ bao giờ, đã uống bao nhiêu?
Cứ cảm thấy trời đất xoay chuyển, song, lại cảm giác hơi chóng mặt.
"Bận rộn?"
Đình Nhu gật gù hỏi lại. Trong khi Hân Nghiên lại lém lỉnh vỗ vai cô, tán dương tới tấp:
"Này, cậu giỏi thật đấy, ngày thường cứ thấy làm việc quần quật, mỗi ngày về đến nhà đã tận khuya. Thế mà chẳng nói chẳng rằng lại có bạn trai lúc nào chả ai hay?"
"Bạn trai?"
"Bạn trai...nào cơ?"
Cô lim dim đôi mắt lờ đờ đang cố giương lên nhìn Hân Nghiên thật rõ.
"Ơ thì..."
"Cao phú soái hôm trước vào quán đấy?''
''Anh ta bao cả quán ăn, mua cả thời gian làm việc hôm nọ của cậu?"
"Biết thế hôm trước không xin nghỉ làm để đi hẹn hò thì sẽ được xem kịch hay rồi. Tiếc thật."
"À..."
Cô vừa nấc cục, vừa vật vờ nói.
"Ý cậu bảo là...Uông tiên sinh à? Anh ấy và tớ...chỉ là bạn thôi. Bạn bè...bình thường."
"Haha. Vậy à?"
"Thế mà cứ tưởng hôm nay cậu khao tớ vì có bạn trai chứ?"
"Hừ..."
Cô cười nhạt.
"Bạn bè còn chưa phải...Bạn trai gì chứ? Cậu ta...cứ mãi...lạnh nhạt...khó hiểu...vậy mà...tớ..."
Đình Nhu ậm ừ, âm thanh phát ra ngày càng thưa thớt:
"Thật ra...tớ...nghĩ là..."
"Tớ...thích..."
Chưa kịp nói dứt lời, Uyển Đình Nhu đã quơ quạng múa may lung tung, giọng nói càng lúc càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099061/chuong-46.html