"Đưa đây."
Từ sau lưng Lý Hân Nghiên, một giọng nói trầm thấp cất lên đầy nội lực khiến cô khẽ giật mình, bất giác quay lại nhìn.
"Ơ, cậu..."
"Không phải muốn tôi đến đón cô ta à?"
Lý Hân Nghiên thừ người ra chưa kịp định hình, dù trong phút chốc có hơi bất ngờ, nhưng trong lòng vẫn nhận thức được cái việc đó là sau khi cô nhờ vả hắn...
Hắn đã đến thật.
"Á à, bạn Trần Thiên Hạo, tôi biết ngay hàng xóm của Tiểu Nhu ắt hẳn không phải là tên bất nhâ...à không, là người nhân nghĩa dù thế nào cũng sẽ đến giúp tôi mà. Haha. Cảm ơn nhiều nhé. Tôi có việc đi gấp. Nhờ cậu vậy."
Không để Trần Thiên Hạo có cơ hội đáp trả, Lý Hân Nghiên đã biến vội trong ba giây mất hút khỏi tầm mắt của Trần Thiên Hạo, phó mặc cho hắn tự lo liệu rồi vội tẩu thoát vì sợ rằng, hắn sẽ đổi ý.
Đứng đó hồi lâu...
Trần Thiên Hạo ngẫm nghĩ.
Sao tôi lại phải bận tâm đến việc không ai đưa cô về nhà chứ?
Là vì cô mang gương mặt giống cô ta sao?
Mọi thứ dường như đều đang đi ngược lại với tất cả những suy nghĩ trước đó khiến Trần Thiên Hạo cảm thấy không hài lòng và có phần hơi khó chịu.
Trong cảm giác của hắn thì con đường về nhà chưa bao giờ tĩnh lặng và dài đến vậy.
Hắn không hiểu được?
Phải chăng là do không gian?
Hay là do khoảng cách giữa người và người đang ở quá gần nhau?
"Ưmm...Ụcc..."
"Này! Cô mà dám nôn lên người tôi thì..."
"Oẹeeeee!!!"
...
Mọi thứ bỗng dưng lặng im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099062/chuong-47.html