Nhắc đến Vưu Kiện, tâm tư Âu Dương Kiều Vỹ lập tức rung động. Cậu nâng mắt nhìn Chúc Văn vẫn âm hiểm mỉm cười với mình, hồi sau mới bất đắc dĩ chấp nhận cái thử thách đáng ghét kia.
Lúc mọi người đang nhốn nháo cho thử thách mới từ bạn học khác, Âu Dương Kiều Vỹ đã đi sang bên cạnh chỗ của Chúc Văn, thầm mắng:
“Chúc Văn, cậu thật chiêu trò!”
Chúc Văn tì cằm cười cười, sau đó kề sát tai bé con nói, “Không phải đây là cơ hội để cậu được gần gũi với thầy Vưu hay sao? Tớ chính là giúp đỡ tên ngốc nhà cậu đó.”
“Giúp đỡ?” Âu Dương Kiều Vỹ trợn tròn mắt, “Ai bảo cậu mình muốn gần gũi với thầy ấy?”
Lúc này vì quá thẹn mà Âu Dương Kiều Vỹ không kìm được âm lượng của câu nói, khiến cho nhiều người trong lớp đồng loạt quay đầu xuống nhìn về phía cậu và Chúc Văn. Chúc Văn ở một bên lấy tay che mặt đầy ngượng ngùng. Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại không xấu hổ, chỉ dùng mặt lạnh nhìn lại tất cả bọn họ.
“Tiểu Vỹ, cậu đừng bức xúc như thế chứ!” Chúc Văn hạ tay xuống, phẩy phẩy tạo thành một làn gió mát mẻ, hòng phủi bay cơn tức giận từ đối phương.
Làn gió thổi từ tay Chúc Văn làm cho vài sợi tóc mai lòa xòa trước trán của cậu khẽ bay lên.
Âu Dương Kiều Vỹ vẻ mặt lạnh như băng nhìn cô bạn thân, nhưng nào ai biết được bên trong trái tim của bé con thì không hề lạnh như vậy. Ngược lại còn ấm áp và đầy những rung động của thiếu niên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/58697/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.