Hôm sau, Âu Dương Kiều Vỹ dậy sớm hơn mọi ngày khiến cho mẹ Âu Dương cảm thấy vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Nghe tiếng lục đục dưới bếp, Liêu Mịch đang ở trong trên lầu bèn bước xuống nhìn thử. Không ngờ phát hiện bóng dáng nhỏ bé của con trai đang pha sữa, ăn ngũ cốc. Con trai dậy sớm đến vậy cơ à? Ôi, có sao không nhỉ? Hay là khó chịu trong người rồi? Liêu Mịch trong bụng lo lắng, bước nhanh xuống bếp, nhìn con trai ngồi ăn ngũ cốc hỏi, "Tiểu Vỹ, sao hôm nay con dậy sớm vậy? Hôm nay hình như là ngày nghỉ mà." Âu Dương Kiều Vỹ đang tập trung chén nhanh phần ngũ cốc pha sữa của mình, nghe hỏi có hơi giật mình ngẩng đầu nhìn mẹ. Miệng còn dính sữa, bé con nói, "Hôm nay con đến trường sinh hoạt với mọi người." "Sinh hoạt á?" Liêu Mịch nghe vậy, thở phào một tiếng, "Con làm mẹ tưởng con bị gì nữa cơ." "Con có thể bị gì chứ mẹ?" Âu Dương Kiều Vỹ khó hiểu chun chun mũi, tay liên tục múc ngũ cốc cho vào miệng. Nhìn động tác vội vã của bé con, mẹ Âu càng lúc càng nghi ngờ. Ngày trước, thứ khiến Âu Dương Kiều Vỹ khó chịu nhất khi đến trường chính là những buổi sinh hoạt. Sinh hoạt trong phòng ghét một. Sinh hoạt ngoài trời ghét đến mười. Nhưng hôm nay bé con không những không buồn bực cáu kỉnh mà ngượcc lại còn rất háo hức muốn đến trường nữa. Liêu Mịch dựa người vào cạnh bàn, chăm chú quan sát con trai, hồi lâu cười mỉm hỏi, "Con có hẹn với ai à?" Âu Dương Kiều Vỹ vẫn tiếp tục múc ngũ cốc, đầu óc đang bận rộn tưởng tượng buổi sinh hoạt hôm nay sẽ vô cùng thuận lợi suôn sẻ nên không nghe Liêu Mịch hỏi cái gì cả. Mất một lúc, bé con mới ngước mắt nhìn mẹ mình, ngập ngừng nói, "Con...đâu có hẹn với ai đâu." "Vậy sao bộ dạng của con vội vã thế kia? Rất giống như một người đã có hẹn trước ấy." Âu Dương Kiều Vỹ âm trầm nhìn Liêu Mịch, ánh mắt không dám động. Bởi vì cậu biết rõ, mẹ mình có đôi mắt thần sầu, chỉ cần liếc một phát là bắt được tâm tư của mình rồi. Nghĩ nghĩ lại ngẫm ngẫm, Âu Dương Kiều Vỹ cúi đầu, cười hi hi ngốc nghếch, "Dạ con hẹn với bạn. Vì mọi người bảo hôm nay đến sớm một chút, nên con mới vội vã như thế đó." "Với Chúc Văn à?" Liêu Mịch bỗng nhớ tới cô bé hôm qua con trai mình nói đến, bèn hỏi. Âu Dương Kiều Vỹ vờ vịt gật gù, trong lòng bảo, không có, con hẹn với thầy. Xử lý xong bữa sáng, Âu Dương Kiều Vỹ lục tục chạy ra ngoài phòng khách, tìm cho bằng được đôi giày thể thao đã bị mình ném vào một xó nào đó không nhớ nữa. Tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy, cậu rầu rĩ quay đầu hỏi Liêu Mịch. "Mẹ ơi, mẹ có thấy đôi giày thể thao của con ở đâu không?" Liêu Mịch dọn dẹp trong bếp, nghe hỏi liền theo phản xạ đáp, "Mẹ cất trong tủ màu nâu phía trên ấy. Hôm nay con mang à?" Âu Dương Kiều Vỹ nhón chân, mở cửa tủ, lập tức nhìn thấy đôi giày thể thao bị bỏ quên từ năm nào. Cậu ngồi xuống mang giày, vừa mang vừa đáp, "Dạ, hôm nay lớp con đá bóng." Liêu Mịch bên trong gật gù, vài giây sau giật bắn mình, đá bóng? "Bảo bối, đừng nói với mẹ là con đi đá bóng với các bạn đó nha?" Âu Dương Kiều Vỹ đang thắt dây giày, nhưng gặp chút vấn đề. Cậu vòng dây qua vòng dây lại, nhưng vẫn không thể giống như bình thường người ta hay làm. Mặt mũi xị xuống, bé con thở hắt một tiếng, lầm bầm: "Ài, sao không thắt được vậy? Mình nhớ mình làm đúng rồi mà..." Đúng lúc này Liêu Mịch bước ra, phát hiện con trai có dây giày thắt mãi không xong, bèn bật cười. "Vì lâu quá con không dùng nên như vậy đó." Âu Dương Kiều Vỹ bĩu môi, "Bởi vậy, con ghét mang là đúng." "Vậy sao hôm nay con lại muốn đi đá bóng với lớp?" "Tại vì..." Âu Dương Kiều Vỹ vừa phải tìm cách buộc dây, vừa ứng biến trả lời, vậy là đi tong những gì muốn giấu giếm, "...con muốn gặp thầy." Lời này vừa tuôn ra, bầu không khí đột nhiên im lặng đến đáng sợ. Bé con cảm thấy có gì đấy không đúng bèn ngẩng đầu nhìn Liêu Mịch. Không ngờ Liêu Mịch vậy mà cũng nhíu mày chăm chú nhìn cậu. "...Con vừa nói gì không đúng nhỉ?" Mặt cậu cứng như trát xi măng. Liêu Mịch ôm cánh tay, trầm mặc nghĩ ngợi, hồi sau cười lên nhẹ nhàng bảo, "Con buộc dây giày được rồi kìa, còn không đi mau cho kịp giờ đi?" Âu Dương Kiều Vỹ chớp chớp mắt, hình như mình không nói gì bậy bạ thì phải? Thái độ của mẹ rất bình thường cơ... "Dạ, vậy con đi đây. Bye bye mẹ." Lời dứt, cửa cũng vừa vặn khép lại một tiếng. Liêu Mịch đứng trầm ngâm nhìn vào cánh cửa, hồi sau thở ra một tiếng. Vì sao một cô bé đáng yêu còn không đủ thu hút như một người thầy cơ chứ? Liêu Mịch nhíu mày tự hỏi, sau đó trong lòng nổi lên lo lắng của một người làm mẹ. Người thầy này chắc chắn không phải dạng vừa. Mình cần phải theo dõi sát sao mới được. ... Lúc Âu Dương Kiều Vỹ đến trường thì đã nhìn thấy một đám đông tụ tập ở sân thể thao rồi. Trong đám đông đó có cô bạn của cậu - Chúc Văn. Chúc Văn đang cùng vài nữ sinh hò hét cổ vũ thì phát hiện bóng dáng của Âu Dương Kiều Vỹ, lập tức vẫy vẫy cánh tay trắng nõn của mình. "Tiểu Vỹ, bên này!!" Âu Dương Kiều Vỹ mơ hồ chạy lại, nhìn Chúc Văn một cái rồi đưa mắt tìm kiếm ai đó. Đáng tiếc, ai đó có vẻ vô hình rồi, tìm mãi không thấy đâu! "Cậu thay đồ đi, bọn họ đợi cậu từ sớm rồi á." Chúc Văn níu tay Âu Dương Kiều Vỹ, muốn người kia chú ý một chút. Thế nhưng tầm mắt của cậu vẫn cố chấp muốn tìm cho ra hình dáng của Vưu Kiện. Lướt qua lướt lại một hồi, bỗng dưng thân ảnh cao lớn phong tình chợt thu vào đôi mắt của bé con, khiến trái tim bé con nhảy cẩng một cái. Ở phía bên kia, gần khung thành, Vưu Kiện đang cùng một số nam sinh trò chuyện gì đó rất hào hứng. Âu Dương Kiều Vỹ nhìn không chớp mắt khiến cho Chúc Văn ở bên cạnh cũng nghi hoặc, nhìn theo hướng của cậu. Ngay sau đó, cô bé thì thầm, "Cậu nhìn thầy Vưu à?" Bé con nghe hỏi, giật mình lắc lắc đầu, "Làm gì có? Tớ nhìn thử khung thành nó rộng hẹp như thế nào cơ." Chúc Văn khó hiểu, "Tất nhiên là nó rộng rồi, mười người đứng vào còn vừa đấy. Tớ cứ tưởng cậu nhìn thầy Vưu, nãy giờ nhiều người nhìn thầy ấy lắm đó." Âu Dương Kiều Vỹ thoáng sầm mặt, lầm bầm, "Ai nhìn nữa?" "Nữ sinh của hai lớp nè. Còn có mấy chị lớp trên nữa." Chúc Văn vuốt vuốt cằm, "Chắc là đi theo cổ vũ cho thầy đó mà, mặc dù hôm nay thầy làm trọng tài." Trọng tài hả? Trọng tài hình như cũng đứng trong sân với cầu thủ thì phải. Hmm, một chút nữa mình có thể lợi dụng điều khiển bóng rồi đứng cạnh được không nhỉ? Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn đứng ngốc một chỗ tưởng tượng viễn cảnh ngớ ngẩn của bản thân, trong khi mọi người ở bên kia đã chuẩn bị xong cả rồi. "Tiểu Vỹ!" Một nam sinh hô lớn, "Cậu đứng đó ngắm gái hả? Mau đi thay đồ đi ông ơi!" Âu Dương Kiều Vỹ quay đầu qua định đáp, lại bất giác phát hiện Vưu Kiện cũng đang nhìn về hướng này, thế là nén xuống, khẽ xoa xoa mũi. Được rồi, thầy đang nhìn mình, mình không được hổ báo! Quay người đi, Âu Dương Kiều Vỹ nhanh chóng thay bộ đồng phục đá banh của lớp. Lần đầu tiên cậu chấp nhận sinh hoạt ở ngoài trời cùng với lớp. Dưới cái nắng không quá gay gắt, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn cảm giác làn da mình bị thiêu rụi từng chút từng chút một. Đôi giày giẫm lên mặt cỏ xanh rờn. Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn mặt trời phía trên một chút, sau đó hạ tầm mắt nhìn về phía khung thành, lồng ngực dâng lên một cảm giác căng thẳng. Trong đầu bé con vang vọng một câu nói, chỉ cần đá quả bóng vào khung thành thôi là được rồi. Mình sẽ làm được. Thầy Vưu chắc chắn sẽ ấn tượng với mình!!! Âu Dương Kiều Vỹ, cố lên!!! Hoét!!! Đương lúc tâm trí một lần nữa treo ngược cành cây, bên tai bỗng truyền tới âm thanh mạnh mẽ đầy dứt khoát khiến Âu Dương Kiều Vỹ giật bắn mình. Cậu thoát khỏi sự tưởng tượng của bản thân, đưa mắt ngây ngốc nhìn xung quanh, nhận ra hai đội đã bắt đầu lâm trận. Quả bóng bị đá đến chóng mặt. Âu Dương Kiều Vỹ hiện tại vẫn chưa thể thích ứng được với mọi chuyện. Cậu đứng yên một chỗ quan sát đồng đội hì hục đuổi theo trái bóng, giữ bóng, chuyền bóng và cố gắng làm thủng lưới đối phương. Nào nào, bóng ơi, tao sẽ bắt được mi!! Nam sinh cùng đội đang giữ bóng, mắt liếc thấy vị trí của Âu Dương Kiều Vỹ khá thích hợp bèn một phát chuyền cho cậu. Cú chuyền bất ngờ làm cho Âu Dương Kiều Vỹ ngây như phỗng. Bóng chạm tới mũi chân thì dừng lại. Bé con cúi xuống nhìn một cái, đang định dẫn bóng thì một nam sinh khác ở đội bên kia phóng nhanh tới, cướp bóng trắng trợn. Bóng bị mất, cả đội của cậu như gào lên ở trong bụng. Âu Dương Kiều Vỹ cũng gào lên, nhưng gào ngoài miệng, "Ơ này, bóng của mình cơ mà????" Vưu Kiện đang làm trọng tài, nghe thấy giọng hét lanh lảnh ở sau lưng bèn quay đầu lại nhìn. Không ngờ nhìn thấy nhóc con hôm qua bị bóng rổ đập vào đầu. Anh dừng mắt quan sát bé con một chút, hồi sau khẽ cười một tiếng. Ngốc thế cơ chứ. Đồng đội của Âu Dương Kiều Vỹ lúc này chạy lên, vỗ vai nhắc nhở cậu, "Này, gào lên có ích gì? Đi giành bóng thôi!" Âu Dương Kiều Vỹ ấm ức, bóng của mình, mình còn chưa kịp đá nữa! Ghét! Mặc kệ đồng đội an ủi khuyên nhủ thức tỉnh, bé con tiếp tục lăm le quả bóng, chạy đuổi theo muốn giành cho bằng được. Sau một hồi chạy qua chạy lên, chạy lên chạy xuống, Âu Dương Kiều Vỹ rốt cuộc cũng có thể giữ được bóng. Bóng lần này tiếp tục chạm chân. Bé con nâng mắt quan sát nhanh, phòng hờ đối phương lại bất ngờ phóng lên cướp như khi nãy. Vưu Kiện ở gần đó cũng thấy được cảnh tượng buồn cười này, ánh mắt lanh lẹ quan sát, sau đó như vô tình mà chạy lên, ngăn cản một nam sinh khác đang có ý định cướp bóng. Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy nam sinh kia, mắt quắc lên, đừng hòng cướp của mình nữa nha! Vưu Kiện "vô tình" chặn bước chạy của học sinh kia, còn giả vờ như không biết, mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng nhỏ bé mà đầy nỗ lực kia. Nào, đá vào một quả gỡ thù xem, nhóc con. Âu Dương Kiều Vỹ biết dẫn bóng, tuy không quá điêu luyện nhưng bóng vẫn trong tầm kiểm soát của cậu. Khi gần đến khung thành, bé con bỗng nghi hoặc. Vì sao không có ai chạy lên ngăn hết vậy? Bóng vẫn tiếp tục lăn về phía trước, càng lúc càng mạnh mẽ và dứt khoát. Âu Dương Kiều Vỹ mang theo tâm tình hồi hộp, dùng chân thuận của mình sút thẳng vào chính giữa quả bóng. Bóng bay thẳng một đường về phía thủ môn. Sau đó chạm vào tấm lưới, khiến nó tung lên trong gió. Vào rồi! A, vào rồi!!! Âu Dương Kiều Vỹ không nhịn được nhảy lên, "A vào rồi vào rồi!!!" Giọng của cậu vang khắp cả sân bóng. Bởi vì ngay lúc này, ai ai cũng câm nín trước cú sút thần thánh của bé con. Chúc Văn đứng từ xa không khỏi vỗ trán, "Ngốc quá đi trời ơi!!!" Trong lúc Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tiếng còi của trọng tài bất ngờ vang lên. Ngón trỏ anh đưa lên cao, giọng nói vang vọng, "Đội 10A4 ghi một điểm nhờ bạn đối phương!" Đội 10A4 lúc này mới rú lên đầy vui vẻ, "Ôi má, tự dưng có một điểm luôn." Ngược lại, đội 10A3 cảm thấy não nề. Âu Dương Kiều Vỹ nhìn đội đối phương reo hò vui vẻ, bỗng nhận ra điều gì đó không đúng. Bé con quay lại nhìn thủ môn, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Thủ môn này của lớp mình, không phải sao? Khi nãy mình đá vào lưới nhà à? Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi, bỗng dưng thẹn đến run người. Mọi người xung quanh, một nửa là reo hò cười cợt, một nửa là tức giận mắng cậu. "Tiểu Vỹ ngốc, vậy mà bảo biết đá bóng à?" "Bóng tới chân còn không dẫn đi, để bị cướp nữa chứ!!!" "Đội mình thay người thôi, Tiểu Vỹ cậu ra ngoài đi." Âu Dương Kiều Vỹ run run bả vai, kìm lại không muốn bật khóc. Từ nhỏ đến giờ, bé con chưa bao giờ thua ở cuộc thi nào cả. Bé con biết vẽ, biết hát, biết múa, biết nhảy. Tất tần tật mọi thứ bé con đều đã trải nghiệm qua. Cảm giác thua cuộc là một thứ xa lạ đối với Âu Dương Kiều Vỹ. Cho nên cú phản lưới hôm nay khiến cho bé con cảm thấy sốc vô cùng. Đầu óc trống rỗng, Âu Dương Kiều Vỹ nắm chặt nắm tay, không nói gì mà chỉ quay người đi thẳng vào phía trong mái hiên ngồi xuống. Nam sinh cùng lớp sau khi bực tức cũng nhận ra bản thân mỗi người có phần quá đáng. Nhưng cuộc thi vẫn đang diễn ra, họ không còn cách nào ngoài tập trung gỡ lại. Chúc Văn ngồi cạnh Âu Dương Kiều Vỹ, thấp giọng an ủi, "Thôi không sao mà, ai cũng có lúc mắc lỗi thôi." Âu Dương Kiều Vỹ thở dài, hai chân đung đưa, đạp vào lớp cỏ bên dưới, "Mình chưa bao giờ bị quê như vậy." "Mọi người chỉ bực nhất thời thôi à. Để xem, lớp mình sẽ hạ gục bọn họ." Chúc Văn hừ một tiếng, sau đó lấy trong túi ra vài cây kẹo. Kẹo trái cây hương dâu sữa. Âu Dương Kiều Vỹ thích ăn ngọt kinh khủng. Vừa nhìn thấy dâu sữa, bé con liền sáng mắt, tạm quên đi nỗi nhục nhã ban nãy. Đội bóng lớp cậu chơi thật sự rất cừ, chỉ là khi nãy dính phải một đứa ngốc như cậu nên tiết tấu bị chậm đi một chút. Âu Dương Kiều Vỹ vừa ngậm kẹo mút, vừa quan sát trọng tài. Càng nhìn, cậu càng cảm thấy người đàn ông kia quả thực rất thu hút. Dường như nữ sinh ngồi ở đây phần lớn đều nhìn ngắm mỗi trọng tài mà thôi. Âu Dương Kiều Vỹ chun mũi, thầm nghĩ, trước mắt bóng đá không còn là nỗi quan tâm của cậu nữa. Bóng vào lưới là điều trước sau gì cũng sẽ làm được. Cậu vào được tim của người kia không mới là chuyện quan trọng. Siêu siêu quan trọng luôn! Cắn kẹo mút một cái, Chúc Văn bên cạnh bất ngờ rú lên, "Á lớp mình thắng rồi!!! Áuuuuu!!" Âu Dương Kiều Vỹ thu lại suy nghĩ, nâng mắt nhìn về phía tỉ số, cũng vui vui trong lòng. Quả nhiên, lớp mình rất là cừ!!! Trận đấu kết thúc, nam sinh lớp cậu đi tới, nhìn nhóc con trước mặt mà đồng loạt nói: "Tiểu Vỹ, đừng giận bọn này nha. Khi nãy bực quá nên không kìm được." Âu Dương Kiều Vỹ lắc đầu, xua tay nói, "Không sao đâu. Mọi người cũng chiến thắng rồi mà. Cừ phết!" Nam sinh tròn mắt nhìn nhau, cùng cảm nghĩ, khi nãy còn tưởng cậu ta sẽ bay vào cắn chết từng đứa cơ mà. Bây giờ xem ra... đã hạ hỏa rồi. Âu Dương Kiều Vỹ đúng thực không để bụng chuyện bọn người kia mắng cậu ngốc nghếch. Tính tình bé con cũng dễ đối phó mà thôi. Cho cậu ăn đồ ngọt, tức giận sẽ tan đi. Lần này đám nam sinh kia nợ Chúc Văn một lời cảm ơn rồi. Sau khi thắng thua phân định, Vưu Kiện đi tới lớp của Âu Dương Kiều Vỹ, cất giọng nói, "Để thưởng cho lớp các em, hôm nay chúng ta sẽ đi ăn một bữa." "Thật hả thầy? Ăn gì vậy thầy?" "Em thích lẩu!!!" "Không, em muốn thịt nướng cơ!" "Thôi ngán lắm, hay đi ăn hải sản đi?" Âu Dương Kiều Vỹ đứng hòa trong tập thể, cơ thể không quá cao, cũng không to lớn nên không cách nào chen lấn để gần Vưu Kiện được. Bé con ấm ức nhón chân lên, "Em muốn ăn bánh kem!" Vưu Kiện dời mắt nhìn đến bóng dáng cố gắng chen chúc kia, bật cười chốt hạ, "Hôm nay thầy sẽ khao các em...cá viên chiên và hotdog!" Cả lớp: "..." Thầy đùa tụi em à??? Âu Dương Kiều Vỹ thích thú nghĩ, ừ, mình muốn ăn cá viên chiên và hotdog. Sau đó Vưu Kiện quay sang phía cậu, cười đểu, "Riêng người phản lưới nhà thì không được khao." Âu Dương Kiều Vỹ ngốc lăng nhìn Vưu Kiện, ủy khuất suốt buổi. ... Nói rằng cả lớp nhưng thật ra không đủ sỉ số của lớp 10A3. Vưu Kiện đi cùng một đám đông học sinh lớp Mười nhí nhố đầy sức sống đến quầy bán cá viên chiên và hotdog ở bên lề đường. Âu Dương Kiều Vỹ đi cạnh Chúc Văn, thầm hỏi, "Hotdog là gì á?" Chúc Văn nghe hỏi, suýt cắn lưỡi, "Cậu không biết hotdog à?" Bé con lắc đầu. Chúc Văn cười hì hì, "Hot là nóng, Dog là chó. Hotdog là chó nóng đó!!!" Bé con giật mình, mình sẽ ăn thịt chó ư? Không được, chó là bạn mà, mình không muốn ăn, không muốn... Chúc Văn dường như phát hiện vẻ mặt Âu Dương Kiều Vỹ càng lúc càng xanh xao, vội nói, "Nè nè, tớ nói đùa á. Hotdog là bánh mì kẹp xúc xích thôi à." "..." Âu Dương Kiều Vỹ hiểu ra rồi liền cảm thấy giận người đặt tên cho món bánh mì này. Khi đến nơi, mọi người đều ùa vào gọi cho mình mấy suất ăn. Ban nãy dù mọi người đều mặt nhăn mày nhó không thích thú với quyết định của Vưu Kiện, nhưng bây giờ xem ra có vẻ khác biệt không ít. Vưu Kiện đứng một bên, mỉm cười nhìn học sinh của mình tùy ý chọn lựa. Âu Dương Kiều Vỹ cũng chen vào, nhìn nhìn một hồi, bỗng dưng muốn rút lui. Chúc Văn gọi một phần cá viên chiên, một phần hotdog, chép miệng nói, "Trời ơi đói quá, mấy món này tớ thích hết!" Bé con liếc nhìn mọi người ngon lành ăn uống, cổ họng hơi khô khốc. "Sao cậu không ăn?" Chúc Văn vừa nhai cá viên chiên vừa hỏi. Âu Dương Kiều Vỹ thoáng nhíu mày, nhỏ giọng giải thích, "Họ bán ngoài đường, bụi bặm lắm." "À...không lẽ cậu mắc bệnh sạch sẽ thái quá à? Cứ ăn đi, ở dơ sống lâu, chưa nghe hả?" Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn người bán hàng, lại nhìn sang Chúc Văn sắp ăn xong hai phần của cô bé, không nhịn được thở dài một tiếng. Được rồi, thử một miếng, sẽ không chết được! "Chú ơi, lấy cho cháu một phần cá viên chiên và một phần hotdog ạ." Chú bán hàng nhìn Âu Dương Kiều Vỹ mặt mũi sáng lán, hai má trắng nõn phúng phính mà có thiện cảm. "Được, có ngay cho cháu nha." Âu Dương Kiều Vỹ chờ đợi. Hai phần ăn rất nhanh đã ở trong tay của cậu. Mùi thơm nức mũi. Âu Dương Kiều Vỹ nuốt nước bọt, cắn thử một miếng cá viên chiên. Đôi mắt bất ngờ trừng lớn. Cắn sang bánh mì kẹp xúc xích. Cả một ánh hào quang sáng chói hiện ra. Âu Dương Kiều Vỹ cúi nhìn hai phần ăn của mình, cả người khẽ run lên. Chúc Văn thấy cậu im lặng, tưởng bị trúng thực, vội vàng nhìn nhìn, "Nè, ổn không vậy?" Âu Dương Kiều Vỹ lắc lắc đầu, ngây ngốc cười cười, "Ngon quáaaa!!!!!" Chúc Văn giật mình, "...Ngon thôi mà cậu làm tớ tưởng bị trúng tà." Âu Dương Kiều Vỹ cười hì hì, giống như nỗi buồn bị Vưu Kiện "vứt bỏ" đã tan biến, tiếp tục nói với chú bán đồ ăn, "Chú ơi, cho con thêm năm phần giống hồi nãy nữa nha." Chú chớp chớp mắt, "Năm phần cá với năm phần hotdog hả?" Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu, "Dạ đúng rồi!" Gì chứ? Chú kinh ngạc nhìn nhìn, nhỏ xíu vậy mà ăn mạnh dữ he! Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn Âu Dương Kiều Vỹ chăm chú ăn hết tổng cộng mười phần ăn. "Tiểu Vỹ, cậu hận đời à, sao ăn dữ vậy?" Có người ác độc nói, "Có phải cậu cay chuyện thầy Vưu không khao cậu không? Cho nên bây giờ ăn bỏ tức!" Âu Dương Kiều Vỹ cắn xúc xích, khó chịu bảo, "Mình tự mua mình tự trả, không cần mấy cậu mèo khóc chuột!" Chúc Văn ở bên cạnh cười hì hì, vỗ con mèo xù lông, "Thôi nào, để yên cho người ta ăn đi!" Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy khó chịu muốn chết, hừ một tiếng, ăn nốt cái hotdog cuối cùng. Lúc trả tiền, Âu Dương Kiều Vỹ cũng không nhìn đến Vưu Kiện, tự giác đem túi nhỏ kéo ra, lấy một số tiền vừa đủ để trả cho chú. Không ngờ khi tiền vừa đưa tới đã có một cánh tay khác rắn chắc thuôn dài hơn xuất hiện trước mặt bé con. Âu Dương Kiều Vỹ ngốc lăng nhìn cánh tay kia. Phía sau là một giọng nói trầm thấp từ tính, "Tôi trả luôn phần của nhóc này." Chú bán hàng vui vẻ nhận tiền, không ý kiến thêm. Âu Dương Kiều Vỹ ngốc lăng thu tay về, tiền vẫn còn nằm chặt trong lòng bàn tay. Bé con cảm giác bàn tay mình đang run lên, trái tim cũng run nữa. Thầy Vưu...thầy Vưu...trả cho mình? Mọi người ở bên cạnh khẽ hô, "Thầy ơi, cậu ấy ăn nhiều muốn chết, thầy trả làm gì, haha." Vưu Kiện nghe nói, không nhịn cười một tiếng. Quay đầu nhìn nhóc con nào đó đang đứng hình, bâng quơ đáp: "Không trả là có người dỗi đấy." Âu Dương Kiều Vỹ ôm lấy balo, phồng má không đáp. Chúc Văn lúc này cười hí hí, "Tớ cứ tưởng mỗi tớ thích ăn món này nhất, không ngờ cậu còn thích hơn!" Âu Dương Kiều Vỹ căn bản nghe những lời cô bé nói đều mơ mơ hồ hồ, trong lòng tim đập bình bịch, mắt không rời khỏi bóng lưng của Vưu Kiện được. Hồi sau, bé con cúi mặt, phồng má nghĩ thầm, có cậu thích hotdog thôi, mình thích thầy! Hết chương 03.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]