Sau buổi đi ăn hotdog cùng với lớp, Âu Dương Kiều Vỹ đáng thương đã phải trực suốt trong nhà vệ sinh.
Liêu Mịch nhìn thấy con trai bị Tào Tháo rượt đuổi một đêm mà xót nói không nên lời. Lúc bà hỏi cậu đã ăn món gì thì cậu nhất quyết không chịu nói thật, cứ tìm cách lảng tránh chủ đề mà thôi.
Nhưng thật ra, Âu Dương Kiều Vỹ không cần phải tìm một chỗ để tránh mặt Liêu Mịch, vì đơn giản suốt một đêm bé con đã túc trực trong nhà vệ sinh mất rồi.
Khi cơn đau bụng dần qua đi thì trời cũng gần sáng.
Âu Dương Kiều Vỹ mặt mũi tái nhợt mở cửa bước ra. Nghe thấy tiếng động, Liêu Mịch giật mình ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện con trai đang lọ mọ trong đêm đi lên cầu thang, bà nhanh chóng bước tới cất tiếng hỏi han.
“Bảo bối, con thấy trong người làm sao rồi?”
Âu Dương Kiều Vỹ vịn một tay vào thành cầu thang, quay mặt muốn mếu máo, “Con không nói nổi nữa…”
Liêu Mịch thở dài, lau đi mồ hôi thấm ướt trên trán bé con, “Rốt cuộc thì con đã ăn món gì thế hử? Mẹ đã dặn không được ăn đồ bên ngoài. Con người làm đồ ăn làm sao mà sạch sẽ tuyệt đối như của chúng ta chứ?”
Âu Dương Kiều Vỹ xị mặt buồn thiu, vì cảm giác những lời mẹ vừa nói không thể chính xác hơn được nữa.
Đáng lý cậu không nên để Chúc Văn dụ dỗ mình như vậy. Đáng lý cậu phải kiểm soát bản thân hơn một chút, không được để mọi thứ xung quanh kéo vào bẫy.
Ài, cuộc sống này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/58691/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.