Vưu Kiện nhìn nam sinh trước mặt vẫn ngốc lăng không nói gì, bèn trỏ ngón tay búng vào cái trán đang sưng đỏ của cậu.
Nghe thấy tiếng kêu khẽ, anh cười cười, "Sao nào? Tỉnh chưa? Có đau lắm không?"
Âu Dương Kiều Vỹ ra sức che chắn trán sưng của mình, đôi mắt tràn ngập ấm ức muốn khóc nhưng cuối cùng đã mạnh mẽ không để rơi một giọt nước mắt nào. Cậu đứng dậy, nhìn Vưu Kiện thêm một chút rồi nói:
"Dạ, có một chút." Thật ra là đau chết đi sống lại.
Vưu Kiện nheo mắt đánh giá mức độ nặng nhẹ của vết thương, sau đó không an tâm nói, "Để thầy đưa em lên phòng y tế."
Đoạn, anh quay người gọi đám học sinh khi nãy vừa chơi bóng rổ, "Mấy đứa còn đứng đó ngắm cái gì? Mau lại đây."
Một đám nam sinh lập tức chạy tới, nhìn nhìn bé con với cái trán sưng, trong lòng cũng thấy tội lỗi đôi chút. Một người trong đám bước lên trước, chủ động nói xin lỗi.
"Xin lỗi em nhé. Không đau lắm chứ?"
Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn nam sinh vừa mới lên tiếng, ánh mắt lưỡng lự không biết nên bày tỏ thái độ gì. Sau vài giây suy nghĩ, bé con hơi mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
"Dạ, không sao đâu ạ. Em cũng không cẩn thận mà."
Nghe câu này làm cho Vưu Kiện cảm thấy đứa trẻ kia tính tình cũng không quá tệ, nói cách khác thì khá đáng yêu và vị tha đấy chứ. Anh nghĩ nghĩ trong lòng, ngoài mặt vẫn mỉm cười như cũ, nói với học sinh của mình:
"Lần sau tập bóng cẩn thận một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/58689/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.