Liêu Mịch bước vào phòng con trai, chưa gì đã nhìn thấy một đống bừa bộn ở trên giường lẫn dưới sàn nhà. Chân mày thoáng nhíu lại, song bà không la mắng nửa câu mà chỉ im lặng đi đến dọn dẹp cho gọn gàng.
Qua một lúc, cửa phòng tắm mở ra, một thiếu niên gương mặt sáng sủa đáng yêu bước ra. Nhìn thấy mẹ mình đang khom lưng dọn dẹp, cậu bèn chạy tới nũng nịu:
"Mẹ, mẹ dọn làm gì? Chiều về con lại bày ra nữa thôi."
Theo suy nghĩ của Âu Dương Kiều Vỹ chính là, nếu như chúng ta vẫn phải bày chăn gối ra như cũ thì không nhất thiết phải gấp lại làm cái gì. Nhưng Liêu Mịch đương nhiên không tán thành lối suy nghĩ kì quặc này của con trai mình rồi.
Bà gấp xong chăn bông cho cậu mới quay đầu nói, "Con đó, đã học đến cấp Ba rồi mà vẫn chứng nào tật nấy, không thay đổi gì hết! Để ba con biết con bừa bộn như thế này thì có đánh đòn con không chứ?"
Âu Dương Kiều Vỹ phồng má, "Ba không đánh con đâu, ba cưng con lắm mà!"
"Bởi cưng quá nên mới thành như vậy đây." Liêu Mịch thở dài.
Nhớ lại cái ngày mà bé con này ra đời, mọi người trong Yêu tộc đã mong chờ háo hức biết bao nhiêu. Khi quả trứng nhỏ xíu nở ra, bố mẹ Âu Dương Kiều Vỹ đã cực kỳ hạnh phúc đến sắp khóc. Cũng vì chỉ có một đứa con trai duy nhất cho nên hai người đã đem bé con này cưng chiều thành hư.
Mới ngày hôm kia, cậu vừa bước qua độ tuổi mười sáu ngời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/58688/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.