Sau đó, Châu Bích Loan được người hầu thông
báo thì đẩy cửa bước vào, nhìn đến mảnh vỡ vương
đầy trên đất, lại nhìn đến đưa con gái trước giờ vẫn
luôn nghe lời của mình suy sụp ngồi trên mặt đất, trái
tim của bà như bị bóp nghẹt
“Du Uyên, con làm gì thể, lỡ làm mình bị thương
thì phải làm sao.”
Mạc Du Uyên ngẩng đầu, thấy Châu Bích Loan đi
tới thì giống như là có chỗ dựa vào, nước mắt lập tức
dâng lên, cực kỳ tủi thân nói: “Mẹ, làm sao bây giờ,
con nên làm gì, vì sao bọn họ lại đối xử với con như
vậy, vì sao chứ?”
“Sao vậy, con đừng khóc, nói cho mẹ nghe xem
có chuyện gì nào.” Châu Bích Loan đau lòng đỡ cô lên.
Bà biết gần đây con gái và người đàn ông kia thân
nhau, dù có đau lòng cho con thì bà cũng chỉ đành
mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần tên đó có thể làm
cho con gái vui thì bà ta cũng nhịn.
Chờ đến khi nào con gái mất đi hứng thú, trở về
quỹ đạo bình thường là được.
Nhưng còn chưa được bao lâu, bà đã thấy con gái
khóc đến mấy lần, bà cũng bắt đầu quan tâm.
Mạc Du Uyên khóc đến mất hết sức lực, Châu
Bích Loan liền đỡ cô ngồi lên giường, cô thút thít nói:
“Mẹ, bọn họ đều bắt nạt con, hu hu… Hàn Công Danh
và ả đàn bà đê tiện kia còn dám ôm ấp nhau trước mặt
mọi người.”
Nói đến đây, Mạc Du Uyên lại bắt đầu khóc.
“Sao có thể như vậy, không phải con nói tình cảm
của hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653964/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.