Mọi thứ cứ lặng lẽ diễn ra. 
Hạ Nhược Vũ còn chưa nhận thấy được tình hình 
nguy hiểm đang xảy ra. Nghĩ đến tình huống xấu hổ 
lúc đó khiến cô cảm thấy như bị sét đánh. 
Sao cô lại ngốc đến như vậy, tự mình đưa bản 
thân đến miệng cho người ta ăn sạch sẽ đến không 
thể nói gì được. 
Lại còn cãi nhau. 
Hạ Nhược Vũ rơi vài giọt nước mắt. 
Máy điều hoà được giảm xuống, Mạc Du Hải dù 
muốn giả vờ cũng không thể không để ý đến tiếng thở 
dài của cô. Khẽ liếc mắt, khẽ lật người lôi người nào đó 
đang muốn trốn ra, cánh tay dài ôm cô vào trong lòng. 
“Mạc Du Hải, anh làm gì đó?“ ‘Cô ve sầu’ đang 
chui trong chăn làm kén bị anh chèn ép phải ló đầu ra 
thở dốc, đôi mắt to lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời 
đêm. 
Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì bị vùi trong chăn lâu 
đỏ bừng, tựa như quả táo toát ra hương thơm quyến 
rũ mê người. 
Nếu không phải ánh mắt của cô như muốn ăn thịt 
người, thì tư thế này cũng không tệ lắm. 
“Em muốn chết ngạt sao?” Mạc Du Hải liếc mắt 
nhìn cô. 
Hạ Nhược Vũ trừng mắt với anh: “Em muốn làm gì 
cần anh lo sao? Nhà anh ở biển hay sao mà anh bao 
đồng thế, cái gì anh cũng muốn xen vào.” 
“Anh có một ngôi nhà cạnh biển.” Mạc Du Hải bình 
tĩnh nói, khiến cô tức đến nghiến răng. 
Hạ Nhược Vũ bị nghẹn đến khó thở: “Anh tưởng 
nhà đó của anh ở Thái Bình Dương sao?” 
Chẳng lẽ cả Thái Bình Dương đều là của nhà anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653965/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.