“Em nói gì thế anh không nghe tiếng, nói tiếp đi”
Mạc Du Hải nhìn gương mặt ửng hồng của cô, yết hầu chuyển động, mặc dù trong lòng đã khuyên bảo mình không được quá đáng, nhưng đã có mở đầu sao có thể quay lại được.
Sau hai tiếng.
Hạ Nhược Vũ mở miệng cũng không thể phát ra tiếng, người đàn ông trước mặt đúng là không biết mệt là gì.
Không biết là tên khốn kiếp nào nói, không có đất xấu để cày, chỉ có mệt chết trâu.
Cô thật sự cách cái chết không còn xa nữa rồi.
“Không phải em vẫn chưa hài lòng đấy chứ”
Vẻ mặt Mạc Du Hải như thường, ngoại trừ trên trán đã sớm bao phủ một lớp mồ hôi mỏng, chứng minh thật ra anh cũng không nhẹ nhõm gì.
“Tôi… tôi sai rồi” Cô muốn khóc lắm rồi.
Cô nào dám không hài lòng, cô hài lòng muốn chết được không?
Mạc Du Hải đúng là thuốc độc.
“Còn giận à?”
“Không giận, không giận.”
Cơ thể mệt mỏi nhỏm dậy, ngay cả đầu ngón tay cô cũng không muốn động chút nào, mặc cho anh bế cô đi vào phòng tắm, trước kia cô rất thích phòng tắm có kính lớn, có thể chiếu rọi thân hình hai người.
Mái tóc của anh bị mồ hôi thấm ra đến rối loạn rủ sang hai bên, khiến cho dáng vẻ anh càng thêm gian tà quyến ru.
Không thể không cảm thán tạo hóa thật không công bằng, người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ. Có tiền, có sắc, còn có cả năng lực, giống như con trai của Thượng đế vậy.
Trong lúc lơ đãng nhìn, chỉ một cái liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653959/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.