“Đã biết.” 
Đáp án trong dự liệu, Mạc Du Hải cũng không kinh 
ngạc, thả người về cũng chỉ muốn chứng minh dự 
đoán trong lòng anh. 
Từ lúc anh tìm tới vị trí kia thì đã bị người ta giám 
sát rồi. 
Tất nhiên kết cục của người kia là chết. 
Người đàn ông dường như không ngờ Mạc Du Hải 
sẽ bình tĩnh như vậy, sau khi cúp điện thoại, anh ta còn 
có chút chưa tỉnh táo lại. 
“Sao vậy?” Tỉnh Giang ở bên cạnh nhíu mày hỏi. 
Anh ta ngốc nghếch trả lời: “Cậu chủ không tức 
giận, thậm chỉ còn không cả trách mắng.” 
Điều này trái với bình thường, khiến anh ta có chút 
lo lắng bất an. Anh ta tình nguyện nhận hình phạt cũng 
không muốn chịu tra tấn tinh thần thế này. 
Phương Cửu lườm bộ dáng ngạc nhiên của anh ta, 
vẻ mặt không đổi hỏi: “Giọng điệu thế nào?” 
“Chị Cửu, chị nói gì cơ?” Người đàn ông không 
phản ứng kịp, nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Phượng 
Cửu thì lập tức phấn chấn lại tinh thần, tiếp tục gãi sau 
tai. 
Ngẫm nghĩ rồi nói một cách không chắc chắn lắm: 
“Chị Cửu không nói thì em cũng không chú ý, vừa rồi 
giọng của cậu chủ hình như có hơi nặng nề.” 
Không giống như đang tức giận, giống với vẻ vừa 
vận động kịch liệt xong. 
“Hôm nay cậu may mắn đấy.” Phượng Cửu nói một 
cách đầy ẩn ý. 
Người đàn ông vẫn không hiểu lắm, nhưng mà 
người ta lại lười giải thích, ung dung quay người đi, anh 
†a bèn quay qua nhìn Tỉnh Giang: “Anh Giang, ý của chị 
 Cửu là gì vậy?” 
“Không biết.” Tỉnh Giang là một thẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653960/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.