“Không phải tôi không buông tha
cho ông mà là có người muốn khuấy
động lại tình cảnh này.”
“Là ai, chuyện năm đó đã qua lâu
như vậy, không thể có người phát hiện
mới đúng.”
Thiết Diện cười mỉa một tiếng: “Có
vài người có lông cánh đầy đủ mà ông
không thể tưởng tượng nổi đâu”
“Ông nói là Mạc Du Hải… Hạ Minh
Viễn ngừng lại: “Nhưng lúc đó cậu ta
mới bao nhiêu tuổi…”
“Mấy người đừng coi thường thiếu
niên mười mấy, bây giờ trưởng thành là
cây đại thụ, không có cách nào áp chế”
Thiết Diện có chút cảm thán,
nhưng cũng nhanh chóng nén lại cảm
xúc kỳ lạ: “Hôm nay tôi chỉ thông báo
cho ông, tuồng hay này nên kết thúc, về
phần kết cục, dù ai cũng không thể nào
khống chế”
Trong xe lại một trận yên tĩnh.
Dường như hai người đều có suy
tính riêng.
Một hồi lâu sau, Hạ Minh Viễn nói:
“Ông hẳn nên rõ ranh giới cuối cùng
của tôi là gì, trong lòng tôi đều biết cái
gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Ông mặc kệ Thiết Diện sẽ có phản
ứng gì, vẻ mặt lạnh lùng rời đi, trở lại xe
của mình. Chỉ chốc lát sau,
xe nhanh chóng di chuyển.
Thiết Diện dựa lưng vào ghế ngồi,
hạ cửa sổ xe xuống một chút, nhìn cỏ
dại bốn phía xung quanh, đôi mắt u ám
đáng sợ, bỗng nhiên dùng đầu ngón
tay gõ mấy cái có quy luật vào cửa
kính.
Cộc cộc cộc, ba tiếng.
Người đàn ông đứng cách đó
không xa đi tới, khom người cung kính
nói: “Ông chủ, có gì dặn dò ạ””
“Cho người ta chút cảnh cáo, nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653941/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.