Hạ Nhược Vũ không biết nên nói
thế nào, đối phương là mẹ góa con côi,
người cũng đã chết rồi, cô đúng là
không nên tiếp tục truy cứu nữa.
Thế nhưng mà cô luôn cảm giác
có chỗ không đứng, lại không nghĩ ra
nơi nào có vấn đề.
Lúc này, đèn trong phòng giải phẫu
cũng tắt, bác sĩ mang khẩu trang đi ra.
“Bác sĩ, bác sĩ, ông nhà tôi thế nào
rôi?” Đường Hồng Quân nhanh chân
vọt tới, kích động hỏi.
Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, lộ ra
gương mặt trẻ trung, giọng ấm áp trấn
an: “Dì đừng lo lắng, chú không sao cả,
chỉ là trán bị trầy da, chấn động não
nhẹ, quan sát mười lăm phút thì có thể
vê phòng bệnh thường.”
“Thật sao, quá tốt rồi” Trái tim của
Đường Hồng Xuân cuối cùng cũng
được thả lỏng.
Bà mới phản ứng lại người trước
mặt là bạn của con gái, cảm kích nói:
“May mà có cháu, thật sự cảm ơn cháu
nhiều lắm”
“Cháu là bạn của Nhược Vũ, đây là
việc cháu nên làm thôi ạ”” Kiều Duy
Nam ngừng một chút, nhẹ nhàng nói:
“Huống chi làm bác sĩ, chăm sóc người
bị thương vốn là chức trách của cháu.”
Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua vẻ
ảm đạm không rõ của anh ta, lông mày
hơi nhíu, đi tới bên người Đường Hồng
Xuân, gật đầu với Kiều Duy Nam: “Cảm
ơn. Mặc dù bình thường
nhìn anh ta rất không đáng tin, nhưng vào thời khắc
quan trọng vẫn có thể dùng được.
“Cô không cần cảm ơn tôi, nên
cảm ơn hẳn là một người khác. Không
có người đó thì tôi không thể chuẩn bị
nhanh như vậy được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653942/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.