Hạ Minh Viễn đang tổ chức một 
cuộc họp hàng tháng, đột nhiên nhận 
được một cuộc gọi, ông để lại một câu 
nói rồi vội vã rời đi. 
Khiến ban giám đốc liếc mắt nhìn 
nhau không hiểu. 
“Chủ tịch Hạ sao vậy, vội vã rời đi 
như thế?” 
“Tôi cũng không biết, đây là lần đầu 
tiên thấy chủ tịch Viễn bày ra vẻ mặt 
này” 
“Không phải công ty có chuyện gì 
đó chứ?” 
Đám người nhìn nhau, cũng không 
thể nghĩ rõ ràng. 
Phượng Cửu mặc một bộ đồ công 
sở màu đen, đưa tay đẩy gọng kính 
trên sống mũi, thu lại thâm ý trong mắt. 
Chủ tịch đi rồi, hội nghị này có tiếp 
tục hay không cũng không quan trọng, 
không bao lâu sau, đám người liền tản 
đi. 
Cô lấy điện thoại ra bấm một dãy 
Điện thoại reo không lâu, đối 
phương liền bắt máy. 
“Nói đi” Vẫn là giọng điệu lạnh 
nhạt kia. 
Phượng Cửu đã sớm quen, lông 
mày cũng không nhếch lên chút nào: 
“Hạ Minh Viễn nhận một cuộc điện 
thoại, vẻ mặt lo lắng rời đi” 
“Biết là ai không.” Mắt Mạc Du Hải 
tối sầm lại. 
Lúc mấu chốt thế này, ai lại gọi 
điện cho Hạ Minh Viễn chứ. Vốn vừa 
mới tẩy một chút tội danh cho Hạ Minh 
Viễn, bây giờ Hạ Minh Viễn lại đột 
nhiên rời đi với tâm trạng thất thường, 
không khỏi khiến anh thấy nghi ngờ 
trong lòng. 
“Không nghe thấy, tôi đã cho người 
đi theo rồi” Phượng Cửu đáp, khoảng 
cách của cô khác xa, vốn không nghe 
rõ Hạ Minh Viễn gọi điện cho ai, Hạ 
 Minh Viễn cũng không nói lời nào, gần 
như nghe xong điện thoại là trực tiếp 
rời đi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653940/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.