Còn về chuyện kia, may mắn sao 
Mạc Du Hải đã trấn áp được, bằng 
không đã ồn ào náo loạn, bọn họ nhất 
định sẽ biết. 
Nghĩ đến người đàn ông kia, trong 
lòng Hạ Nhược Vũ có chút phức tạp. 
“Nhược Vũ hôm nay con có ở lại 
không?” Đường Hồng Xuân cười nhìn 
hai ba con họ. 
Hạ Nhược Vũ cũng muốn ở lại 
nhưng: “Mẹ, một lát con còn phải đi” 
“Trễ như thế này còn đi, chẳng lẽ 
nhà mình không có chỗ cho con hay 
sao?” Vẻ mặt Hạ Minh Viễn vừa ôn hòa 
thì lại tối đen. 
Hạ Nhược Vũ lại bắt đầu nói dối: 
“Ba, con đã hứa với Thu Phương, cô ấy 
ngủ một mình sẽ sợ lắm, con hứa với 
ba sau ngày mai đều sẽ về ăn cơm, 
ngày mai con sẽ đến công ty làm” 
“Con còn biết phải đi làm à?” Hạ 
Minh Viễn chua ngoa, trong sự nghiêm 
túc vẫn có chút dễ thương. 
Ông không cự tuyệt, vậy xem như 
đồng ý rồi? Hạ Nhược Vũ chờ ông 
đồng ý mới nói: “Cảm ơn ba, cũng trễ 
rồi con về trước, ba mẹ nghỉ ngơi sớm 
một chút đi” 
“Thật sự phải đi sao?” Đường 
Hồng Xuân có chút luyến tiếc. 
Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ thở dài: 
“Mẹ, con chỉ không ngủ lại buổi tối, 
cũng không phải đi đâu xa nhà” 
“Được rồi con đợi một chút, mẹ lấy 
ít bánh cho con” Đường Hồng Xuân ra 
vẻ muốn đi. 
Hạ Nhược Vũ nhanh tay giữ chặt 
bà: “Mẹ à, không cân lôi thôi như vậy 
đâu, ngày mai con trở lại” 
“Tốt hơn là mang theo một ít đi, 
buổi tối đói bụng biết làm sao” Hạ 
Minh Viễn trực tiếp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653919/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.