Hạ Nhược Vũ ở bên cạnh lắng
nghe, rất muốn cười nhưng cố kìm lại,
vai cô không khống chế nổi run run
như lên cơn co giật.
Má ơi, người đàn ông này giống
như con khỉ được mời đến chọc cười,
còn có thể làm cho ba cô nói cà lăm.
Nếu không phải không được, cô
thật muốn ôm bụng cười thả ga.
“Được, được, để tôi đi, đi, đi, giúp,
giúp dì” Trần Minh ân cần đứng xuống
khỏi sô pha, muốn đi theo Hạ Minh
Viễn.
Mà Hạ Minh Viễn không chịu nổi
anh ta nói cà lăm, lắc đầu: “Cậu là
khách, tôi sao có thể không biết xấu hổ
để cậu giúp đỡ, đợi lát cậu cùng Nhược
Vũ ở lại ăn tối đi”
“Dạ, được, được, bác, bác trai”
Trần Minh lại ngồi trở về chỗ, hai tay
đặt trên đầu gối, thẳng vai, giống như
một học sinh tiểu học.
Hạ Minh Viễn không nói gì chỉ lắc
đầu, xem ra thành thật quá cũng không
tốt, về sau làm sao hỗ trợ công ty đây.
Người vừa đi khỏi, Hạ Nhược Vũ
liền không kiêng dè cười ha hả, đến khi
bụng đau thắt mới dừng lại, có một
tấm khăn giấy đưa đến trước mặt cô.
Trần Minh ngại ngùng nói: “Để để
cô cô cô chê chê cười rồi”
“Không sao, cảm ơn, xin lỗi chuyện
đó nha, tôi không cố ý cười anh” Hạ
Nhược Vũ bỗng cảm thấy mình quá
đáng, Trần Minh lại không làm gì sai,
cô lại biểu hiện như vậy có hơi quá.
“Không không không sao, tôi tôi tôi
biết biết cô cũng cũng không cố cố cố
ý” Trần Minh có chút xấu hổ sờ sờ gáy,
xem ra trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653918/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.