“Nhược Vũ, con trở vê một chuyến đi”
“Mẹ, không phải con đã nói mấy
ngày nữa sẽ về sao?” Nhận được cuộc
gọi của Đường Hồng Xuân, Hạ Nhược
Vũ cũng vô cùng bất lực.
Trần Hạ Thu Phương biết điều mà
đứng sang một bên.
“Ba của con ông ấy..”
Giọng điệu muốn nói rồi lại thôi
của Đường Hồng Xuân, khiến thần kinh
của Hạ Nhược Vũ sắp sụp đổ đến nơi,
sốt ruột hỏi: “Mẹ, mẹ mau nói cho con
biết, ba của con làm sao rồi.”
Thực sự làm cô lo lắng muốn chết,
sẽ không phải là bị bệnh nữa rồi chứ.
Đường Hồng Xuân liếc nhìn người
đàn ông ngồi trên sô pha không ngừng
chớp mắt ra hiệu với bà ấy, bất lực thở
dài nói: “Lồng ngực của ba con có hơi
không thoải mái, cũng không có gì, nếu
như con không có thời gian thì không
cần phải quay về”
“Con lập tức quay về ngay: Hạ
Nhược Vũ trực tiếp đưa ra quyết định
rồi cúp điện thoại.
Đường Hồng Xuân cau mày lo lắng
nói: “Minh Viễn, làm như thế này thật
sự tốt sao, nếu Nhược Vũ biết được,
nhất định sẽ không vui đâu.”
“Tôi là ba của nó, nó còn có thể
thực sự tức giận với tôi cơ à” Nhưng
ánh mắt của Hạ Minh Viễn lại không có
biểu cảm gì trông có vẻ rất cứng rắn,
ông cũng không còn cách nào khác.
“Chuyện của Dương Minh Đức còn
chưa đủ sao, Nhược Vũ cũng không
còn là một đứa trẻ nữa, ông như vậy
con bé sẽ có tâm lý phản kháng lại đó.”
Đường Hồng Xuân ở đó nhỏ giọng
khuyên nhủ.
Hạ Minh Viễn liền phát cáu, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653917/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.