“Nhược Vũ, vừa rồi cậu nói vậy là
có ý gì?” Trần Hạ Thu Phương cố đuổi
kịp cô để hỏi.
Hạ Nhược Vũ mỉm cười, nhưng ánh
mắt vô lực: “Anh ta tỉnh rồi”
Trần Hạ Thu Phương dừng lại theo:
“ý cậu là Hàn Công Danh tỉnh rồi?”
“Ừ” Cô vừa rồi khi nhìn vào Hàn
Công Danh thấy đôi lông mi run rẩy
của anh ta, cô liền biết anh ta đã tỉnh.
Thay vì những gì cô đã nói với Lý
Thấm thì nên nói rằng cô đang nói cho
Hàn Công Danh, cô chỉ mong ánh ta có
thể hiểu rằng có rất nhiều chuyện đã
xảy ra và không có có thể quay lại.
Vì trên đời này thời gian không thể
quay trở lại.
Trần Hạ Thu Phương lãnh đạm hỏi:
“Vậy thì tại sao anh ta lại không mở
mắt mà lại giả vờ như vậy, anh ta nên
dùng vết thương này để thay đổi ý định
của cậu”
“Anh ta có niềm tự hào của mình,
chưa kể anh ta biết rằng tôi rất kiên trì
và việc của Minh Thư…”
Nhắc đến Minh Thư, Hạ Nhược Vũ
bất giác im lặng, cô không biết bây giờ
Minh Thư đang ở đó, với tính cách của
Minh Thư, đối với cô có thể giống như
một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc
nào.
Khó chịu và lo lắng.
Nhất thời không chủ ý, Hạ Nhược
Vũ đúng phải tay một người đàn ông,
lùi lại vài bước suýt ngã, cũng may là
người đàn ông kịp thời nắm lấy tay cô
đỡ cô không bị ngã.
Trần Hạ Thu Phương không để ý ở
đẳng sau bị hai người làm cho giật
mình: “Nhược Vũ, cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653916/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.