Hạ Nhược Vũ không biết mình đã
ngủ say từ lúc mấy giờ, đến sáng thì bị
một chuỗi tiếng rung của điện thoại
đánh thức.
Mắt cô có chút không mở ra được,
mơ mơ màng màng đưa tay lần mò
điện thoại ở trên tủ đặt ở đầu giường,
bàn tay mò mẫm mấy lần mới chạm
được đến điện thoại, cô cầm lấy, mắt
cũng không thèm nhìn liền ấn nút nghe.
Hạ Nhược Vũ nói với giọng uể oải,
ngái ngủ: “Alo, ai vậy…
“Nhược Vũ, là mẹ đây, giọng con
làm sao vậy, có phải là bị khó chịu ở
đâu hay không” Giọng nói quan tâm, lo
lắng của Đường Hồng Xuân truyền đến
từ đầu bên kia của điện thoại.
Hạ Nhược Vũ bị dọa giật nảy cả
mình, lập tức tỉnh táo: “Mẹ, con không
sao, chỉ là còn chưa tỉnh ngủ thôi…”
“Thì ra là như vậy, con không có
việc gì là tốt rồi” Đường Hồng Xuân nói
với giọng vừa buồn cười vừa cưng
chiều.
“Mấy ngày nay mẹ với ba của con
có hơi bận nên không đến bệnh viện
thăm con được, con sẽ không giận mẹ
chứ:
“Mẹ, con lại không phải là đứa trẻ,
còn cần phải có người trông nom,
chăm sóc cả ngày nữa” Tuy ngoài
miệng Hạ Nhược Vũ nói như vậy,
nhưng trong lòng vẫn không nhịn được
mà chua xót, bọn họ chính là chỗ dựa
lớn nhất trong lòng cô, chỉ cần bọn họ
có thể bình an, thì cho dù cô có phải
chịu khổ nhiều hơn nữa cũng không
sao cả.
Đường Hồng Xuân nghe vậy thì
cười nói: “Được, được, con không phải
là đứa trẻ, con là một thiếu nữ đã lớn
rồi. Mẹ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653913/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.