Trân Hạ Thu Phương không phục, 
khả năng nấu ăn của cô ấy cũng được 
rèn giữa trong sự “yêu thương” của bổ 
mẹ, sao có thể thua kém người khác 
được: “Nhược Vũ, khả năng nấu ăn của 
tôi chắc chắn không thể nào so sánh 
được với những đầu bếp năm sao, 
nhưng so với những người bình thường 
khác, thì tôi chính là đầu bếp giỏi rồi 
đó. Cảm ơn” 
“Tôi không nói món ăn cậu làm 
không ngon, tôi nói là món ăn cậu làm 
rất ngon mà” Hạ Nhược Vũ vội vàng 
bày tỏ lòng trung thành của cô. 
Trần Hạ Thu Phương vẫn tiếp tục 
giả vờ giận giữ nói: “Vậy cậu nói ai nấu 
ăn ngon hơn tôi?” 
Lời nói của người bạn thân đã khơi 
dậy sự hiếu thắng trong lòng cô ấy, cô 
ấy quyết định, nhất định phải so tài nấu 
ăn với người trong lời nói của Nhược 
Vũ, để cho Nhược Vũ hiểu được thế 
nào là món ăn ngon. 
“Mạc Du Hải” Hạ Nhược Vũ thuận 
miệng nói ra, căn bản không nghĩ gì 
nhiều, đến khi vừa dứt lời, cô mới kịp 
phản ứng lại, cô vừa nhắc đến tên của 
ai…. 
Tim cô đau nhói, ngoài mặt vẫn giả 
vờ như không có chuyện gì xảy ra, 
nhưng lại không nói gì nữa. 
Trần Hạ Thu Phương căn bản 
không chú ý đến biểu cảm của Hạ 
Nhược Vũ, toàn thân cô ấy như bị sét 
đánh, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và 
sửng sốt, Nhược Vũ nói là Mạc Du Hải, 
phải chăng cũng chính là Mạc Du Hải 
mà cô ấy quen. 
Ở thành phố Đà Nẵng này có lẽ 
không thể tìm được Mạc Du Hải thứ 
hai nữa, vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653914/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.