“Không có, người của chúng ta đều 
nhìn chằm chằm hai mươi tư giờ mỗi 
ngày, mỗi ca hai người thay phiên 
nhau” Tinh Giang có thể trả lời một 
cách chắc chắn. 
Mạc Du Hải lại không xem nhẹ như 
vậy: “Đi điều tra xem gân đây có hàng 
hóa gì nhập kho của thành phố Đà 
Nẵng hay không?” 
“Vâng thưa cậu chủ” Tinh Giang bị 
Mạc Du Hải nhắc nhở lập tức hiểu ra, 
nếu như Lục Hằng buôn bán hàng cấm 
biết rõ bến tàu có người thì làm sao sẽ 
đi qua đó nhất định tìm đường khác, 
chỉ cần vận chuyển đồ vật thì chắc 
chắn sẽ có dấu vết để lại. 
Vẫn là đầu óc của cậu chủ nhạy 
bén. 
Chiếc xe với các chức năng tuyệt 
vời chạy êm ru trên đường, những ngôi 
nhà bên đường giống như một cuộn 
băng đang tua, dần trôi qua trong mắt. 
Mạc Du Hải thu hồi lại tầm mắt, 
biểu cảm trở lại vẻ bình thản: “Tình 
huống của Hạ Minh Viễn ra sao rồi?” 
Mục đích ban đầu của anh khi tiếp 
cận Hạ Nhược Vũ vẫn không hề thay 
đổi, sau bao lâu điều tra luôn không có 
tiến triển gì lớn, cho thấy những người 
đứng phía sau có thể đã nhận ra anh 
đang bắt tay vào điều tra chuyện này. 
Ngoại trừ mấy cấp dưới ở bên 
người, không có người khác biết đến 
việc này, trừ khi có nội gián xuất hiện 
bên cạnh anh. 
Nghĩ đến đây ánh mắt của Mạc Du 
Hải chợt trở nên lạnh lùng. 
Trong thoáng chốc một luồng khí 
lạnh giá tràn ngập trong khoang xe 
chật chội, tuy Tinh Giang không rõ 
nguyên nhân nhưng cũng biết chắc có 
người lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653912/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.