“Đừng nói mấy lời vô ích nữa, nhớ
mua cho tôi ít thức ăn về” Trần Hạ Thu
Phương đang trang trí nột thất cũng
không nhịn được nói.
Hạ Nhược Vũ cũng cười mà không
để trong lòng.
Một người đi siêu thị, đẩy xe, thời
gian cuối tuần, trong siêu thị kẻ đến
người đi, cô đi một mình đúng là có
chút không ổn.
Chỉ có thể nước chảy bèo trôi, đi
đến chỗ đồ cần mua thì lấy một ít,
cộng thêm thái độ lúc trước của Mạc
Du Hải, khiến cho cô phân tâm, không
chú ý mọi chuyện xung quanh.
Âm một tiếng.
Hạ Nhược Vũ đẩy xe đụng phải
một người khác, hại cô cũng lung lay
một chút, gót chân bị vấp, đau đớn
khiến cô co lại, vội vàng nói xin lỗi.
“Xin lỗi, anh không bị thương chứ?”
“Nhược Vũ…”
Đọc thêm được chồng như ý Giọng điệu quen thuộc, ngay cả hơi
thở cũng quen thuộc.
Cả người cô cứng đờ, không cần
ngẩng đầu cũng biết mình đụng phải
ai, có điều không ngờ đời lại máu chó
đến vậy, một ngày đụng phải hai người
cô không muốn nhìn thấy.
Thành phố Đà Nẵng cũng không
nhỏ, vì sao cô cứ xui xẻo đến vậy.
Hàn Công Danh thấy cô không nói
lời nào, lại lên tiếng: “Nhược Vũ…”
“Kêu cái gì, không biết còn tưởng
anh gọi hồn đấy.’ Hạ Nhược Vũ không
để ý tới anh ta, cô thực sự không chịu
được giọng điệu thân thiết của anh ta,
diễn cho ai xem vậy?
Bọn họ đã bao lâu không gặp nhau
rồi, một ngày, một tuần hay một tháng,
anh ta cũng không biết, chỉ biết lúc gặp
cô giống như đã qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653903/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.