Đến tòa nhà cao tầng, Hạ Nhược 
Vũ một mình xuống xe, hai người một 
trước một sau đi vào thang máy, cô chỉ 
đứng dựa vào rìa, cách xa anh. 
Sắc mặt anh cũng trầm xuống, môi 
mỏng mím chặt, thang máy không 
ngừng nhảy số, hơi lạnh trên người 
cũng không ngừng bốc lên. 
Nếu là trước kia, Hạ Nhược Vũ sẽ 
giả ngu đi qua, chỉ là hôm nay cô 
không muốn. 
Ngoại trừ im lặng thì chính là lặng 
im. 
Về đến nhà. 
Hạ Nhược Vũ không nhìn Mạc Du 
Hải, lấy gối và áo ngủ của mình đến 
một căn phòng khác, còn đóng mạnh 
cửa ngay trước mặt Mạc Du Hải. 
Rầm một tiếng, cứ như đang biểu 
thị sự bất mãn trong lòng cô. 
Mạc Du Hải cũng không nói lời 
nào, chỉ im lặng quay người về phòng 
ngủ, có một số việc cô biết càng ít 
càng tốt, cho dù cô có giận anh thì anh 
cũng sẽ không nói nhiều một chữ, vì 
suy nghĩ cho sự an toàn của cô. 
Chờ sau này cô sẽ hiểu. 
Nhưng anh quên là, tính của cô rất 
ương bướng. 
Chuyện gì càng không biết thì sẽ 
càng muốn đi tìm hiểu rõ. 
Hạ Nhược Vũ nằm lỳ trên giường, 
nghe động tĩnh bên ngoài cánh cửa, 
qua hồi lâu mà vẫn yên tĩnh không một 
chút âm thành, cho dù là tiếng bước 
chân qua lại cũng không có. 
Cả người liền ỉu xìu, trong lòng khó 
chịu muốn chết. 
Hạ Nhược Vũ quyết định, ngày mai 
cô sẽ dọn đi! Thế nhưng ý nghĩ vừa 
xuất hiện, sau một giây đã bị cô xóa 
bỏ, cô mà về, lỡn hư người thần bí kia 
lại xuất hiện, liên lụy đến ba 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653902/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.