“Con bé ngốc này, con nói xem, con là
con gái của ba mẹ, ba mẹ không lo cho con
thì lo cho ai cơ chứ.” Đường Hồng Xuân dịu
dàng dỗ dành cô.
Hạ Minh Viễn không nói gì, nhưng vẫn
chăm chú nghe cuộc trò chuyện của hai
mẹ con, sắc mặt cũng dần thả lỏng, liếc
sang bên cạnh vẫn không thấy bóng dáng
của Mạc Du Hải đâu, mắt chợt sầm lại:
“Nhược Vũ, cậu Mạc đâu.”
“Anh ấy mới đi rồi.”
Hạ Nhược Vũ thấp giọng đáp.
Hạ Minh Viễn thở dài một hơi: “Nếu
như là trước đây, ba nhất định sẽ phải đối
hai đứa đến với nhau, nhưng từ lúc hai đứa
quen nhau đến giờ ba thấy Du Hải cũng
không phải là người không hiểu chuyện,
cậu ấy chăm sóc con thế nào, ba mẹ đều
biết cả.”
Đường Hồng Xuân cũng gật đầu nói
rằng: “Đúng vậy Nhược Vũ, những chuyện
mà cậu ấy làm cho con trong suốt hai ngày
qua còn nhiều hơn ba mẹ làm cho con, suy
nghĩ cũng chu đáo, mẹ thấy cậu ấy là thật
lòng thật dạ với con.”
“Ba cũng không phải là phản đối hai
đứa ở bên nhau, chỉ là nhà họ Mạc quá
phức tạp, ba lo lắng con còn trẻ mà nhiều
khi không kiểm soát được tâm trạng, mà
cậu ấy lại chẳng thể che chở cho con.”
Hạ Minh Viễn ngừng lại một lát, rồi
thoải mái nói: “Nhưng mà sau ba ngày
sống chung, ba nhận ra Du Hải là người rất
có bản lĩnh, ba tin tưởng cậu ấy có thể…”
“Ba, ba nói chuyện này để làm gì, mọi
người chẳng phải đến là đề thăm con sao?
Sao con càng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653851/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.