Hạ Minh Viễn thấy được sự kiên trì của
cô cũng hiểu được lòng hiếu thảo của cô
nên đã đồng ý: “Có việc gì phải gọi điện
thoại ngay đấy.”
“Vâng, con biết rồi.”
Đường Hồng Xuân vẫn có chút lo lắng,
nói: “Hay là mẹ đi cùng con nhé, cùng lắm
thì trong phòng đặt thêm một chiếc giường
là được.”
“Mẹ, sức khỏe của mẹ không tốt thì cứ
ở đây đi, bệnh viện cũng không phải là nơi
tốt lành gì, ngay mai ba mẹ nấu món gì đấy
ngon ngon là được rồi.” Hạ Nhược Vũ vừa
nói vừa bày ra bộ dạng thèm ăn.
Đường Hồng Xuân cũng cười theo, bất
lực nói: “Được, mẹ biết rồi.”
Tiến ba mẹ đi xong thì bầu trời cũng tối
dần.
Hạ Nhược Vũ chán nản nhìn lên trần
nhà, sớm biết như vậy thì cô sẽ nhờ mẹ làm
cho mình ít đồ ăn trước đi rời đi, bây giờ cô
phải lê thân hình nửa tàn phế của mình, làm
gì cũng không được, thậm chí cô còn
không có lực để rời khỏi giường lấy điện
thoại.
Cô cũng từng nghĩ đến những việc
chẳng hạn như nhấn chuông, nhưng
chuông lại nằm ở phía sau giường, cô chỉ
có thể trừng mắt nhìn nó.
Cô không biết liệu mình có thể vượt
qua đêm nay hay không…
Đói quá.
Một tiếng sau, bụng cô cồn cào kêu
lên, Hạ Nhược Vũ sờ sờ cái bụng bằng
phẳng của mình, tự đắc hở dài nói: “Haizz,
cái bụng nhỏ này đi theo mình đã cực khổ
lắm rồi, mình lại làm nói đói nữa chứ.”
Kim trên tường đã chỉ đến 7 giờ, mắt
cô như nhìn xuyên thấu, lao xuống giường
lấy điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653852/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.