Kế tiếp không cần phải nói nữa, Mạc
Du Hải đút một miếng, Hạ Nhược Vũ ăn
một miếng, một bát cháo trắng nhanh
chóng cạn tới đáy.
Ăn xong còn nấc một cục, Hạ Nhược
Vũ càng thêm xấu hổ nhìn Mạc Du Hải.
Trong lòng cô rất ảo não, cô vừa bị trúng tà
Sao, sao lại ăn một cách ngoan ngoãn như
vậy?
“Lau miệng đi.“ Một tờ giấy được đưa
tới trước mặt cô.
Hạ Nhược Vũ vốn muốn từ chối,
nhưng lại thấy miệng mình dính dính, hơn
nữa nói ra thì có vẻ như mình làm kiêu. Cô
nghĩ tới việc anh chăm sóc mình hai ngày
này một tấc cũng không rời, trái tim cứng
rắn liền mềm đi một chút. Cô đưa tay ra
đón lấy: “Cảm ơn.”
Mạc Du Hải chỉ ừm một tiếng, rồi cảm
lấy phích nước và bát đi vào phòng tắm,
ngay sau đó tiếng nước liền truyền đến.
Hạ Nhược Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên, cô
không ngờ một người có thân phận như
Mạc Du Hải lại tự mình dọn dẹp mọi thứ.
Mãi đến khi anh đi ra, cô vẫn giữ nguyên vẻ
mặt kinh ngạc.
“Miệng mở lớn đủ để một con ruồi
chui vào rồi đấy.”
Được rồi, là cô nghĩ nhiều rồi, người
đàn ông này vẫn không hiều phong tình lại
còn ăn nói độc địa như vậy.
Ăn được một chút khiến Hạ Nhược Vũ
thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cả người uề oải
nằm xuống. Trong phòng chỉ có một mình
anh, đuổi không đi mà cũng không đuổi
được, nên cô không thể làm gì khác hơn là
nói câu được câu không: “Mạc Du Hải, khi
nào thì em có thể xuất viện.”
“Một tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653850/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.