Lục Khánh Huyền thấy anh chuẩn 
bị rời đi thì lên tiếng: “Du Hải, anh đừng 
đi, vết thương của em còn đau lắm” 
Anh dừng lại, nhàn nhạt nói: “Vậy 
sao?” 
“Trái tim em cũng rất đau.” Dường 
như sợ anh sẽ đi, cô ta lo lắng nói 
thêm. 
“Em vừa sơ ý làm rơi giỏ hoa quả 
xuống đất” 
“Lát nữa lao công sẽ tới thu dọn.” 
Mạc Du Hải nhìn thấy sắc mặt nhợt 
nhạt của cô ta, thở dài an ủi một câu. 
Lục Khánh Huyền liên cảm thấy tủi 
thân: “Du Hải, tại sao đến tối mịt thế 
này anh mới tới, anh có biết em cảm 
thấy bất lực như thế nào không?” 
“Có cần anh nói cho người nhà em 
biết không?” Trong lòng anh rất cảm 
kích trước sự dũng cảm của Lục Khánh 
Huyền, nhưng thực sự là có một số 
chuyện dù cố gắng thế nào cũng không 
thể tiếp tục được nữa. 
Câu trả lời mà cô ta mong muốn 
không phải như vậy. Lục Khánh Huyền 
lắc đầu khó chịu, không muốn nhắc 
đến gia đình mình: “Em không muốn 
làm phiên đến bọn họ” 
“Em cứ yên tâm dưỡng bệnh, cân 
gì có thể nói với anh” Dù sao anh đối 
với cô ta là sự mang ơn, anh không 
đành lòng nhìn dáng vẻ khó khăn của 
cô ta bây giờ. 
Cô ta cười mạnh mẽ nói: “Anh đã 
đối xử với em rất tốt rôi. Nếu như 
không có anh, em chắc chắn không thể 
ở một mình trong phòng bệnh rộng lớn 
như thế này, huống gì là có cả người 
chăm sóc.” 
Cô ta chỉ là một cô gái có gia cảnh 
bình thường, bản thân cô ta cũng 
không biết bố ruột 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653780/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.