“Mẹ, con về rồi đây:
Hạ Nhược Vũ bước vào nhà, cầm
quả táo trên bàn lên và bắt đầu ăn.
“Nhược Vũ, sao hôm nay con về
sớm vậy?” Đường Hồng Xuân nhìn thấy
cô về thì cười ấm áp.
Cô vẫn đang cắn quả táo trong
miệng: “Con là nhớ mẹ quá nên mới về
sớm đó.”
“Mãi mới có dip về nhà một lần, ở
lại thêm mấy ngày, mẹ nấu đồ ăn ngon
cho con”
Cô nháy mắt: “Con muốn ăn món
thịt viên sốt xì đầu mẹ nấu”
“Được, mẹ lập tức đi nấu ngay đây”
Bà vui vẻ đi vào trong bếp.
Trong lòng cô cảm thấy có lỗi, hình
như có một thời gian cô đã không trở
về, chẳng trách ba cô lại tức giận như
vậy.
Cô chán nản ngồi trên sô pha, mở
TV, bật hết kênh này đến kênh khác
nhưng không có gì để xem.
Trong lòng cảm thấy cáu kỉnh, dứt
khoát tắt TV đi, nằm dài trên sô pha.
Qua nửa tiếng đồng hồ, bên ngoài
truyền đến tiếng mở cửa, Hạ Nhược Vũ
lật người, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hừ, còn
lâu mới chịu cúi đầu trước”
“Hạ Nhược Vũ, con còn không mau
ngồi dậy đàng hoàng cho ba, nằm như
thế còn ra thể thống gì nữa?” Hạ Minh
Viễn về nhà nhìn thấy bộ dạng lười
biếng của con gái thì không tự chủ mà
cao giọng nói.
Cô nghe thấy liền bịt tai lại.
Cô cứ nằm dài trên ghế sô pha như
vậy cho đến khi một giọng nói lạ khác
vang lên: “Chú Viễn đừng tức giận,
cháu cảm thấy dáng vẻ của em ấy
cũng khá đáng yêu”
Hạ Nhược Vũ nhìn thấy một người
đàn ông đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653781/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.