Trong bệnh viện, Lục Khánh Huyền 
biết được việc cả một ngày Mạc Du Hải 
đã không đến bệnh viện qua lời của y 
tá, sắc mặt bỗng trở nên hơi hoảng hốt. 
Sao anh lại cả ngày không đến 
vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với 
Du Hải sao? Ý tưởng này vừa mới nảy 
sinh thì cô ta lập tức bác bỏ ngay. 
Với thân phận của Du Hải ở thành 
phố Đà Nẵng này ai dám động đến 
anh. Nhưng nếu như anh không có 
chuyện gì thì tại sao cả ngày hôm nay 
anh không đến bệnh viện thăm cô ta. 
Chẳng lẽ anh đã quên cô ta bị 
thương là vì bảo vệ cho anh rồi sao? 
Càng nghĩ cô ta càng thêm lo lắng. 
Đột nhiên có tiếng gõ cửa đều đặn 
vang lên, vẻ mặt của Lục Khánh Huyền 
trở nên vui vẻ tưởng rằng đó là Mạc Du 
Hải nhưng lại chỉ nghe thấy giọng nói 
xa lạ của một người phụ nữ. 
“Xin hỏi đây là phòng bệnh của cô 
Khánh Huyền đúng không?” 
“Cô là ai? Tìm tôi có chuyện gì 
vậy?” Ánh mắt cô ta chợt lóe lên nhưng 
không để người đi vào ngay. 
Người tới cũng không vội vàng: “Tôi 
muốn nói về chuyện của bác sĩ Du Hải 
với cô Khánh Huyền, không biết cô có 
muốn nghe hay không?” 
Lục Khánh Huyền tự nhủ bản thân 
không được tùy tiện tin lời của người 
ngoài trong tiềm thức, nhưng sau khi 
cô ta biết Du Hải cả ngày hôm nay 
không đến bệnh viện khiến trong lòng 
cô ta hoảng hốt, trầm ngâm một lát rồi 
trực tiếp nói: “Cô vào trước đi” 
Khóe miệng của người phụ nữ ở 
ngoài cửa khẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653779/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.