Tôi tỉnh dậy trong gian phòng ẩm thấp, nhờ chút ánh sáng rọi qua từ ô cửa sổ nhỏ như lòng bàn tay trên đỉnh đầu mà tôi mới biết là ngày hay đêm.
Đây thật ra cũng chẳng phải là một gian phòng, cùng lắm chỉ được coi là mật thất nho nhỏ, xung quanh tối tăm, dưới sàn thì đầy bụi bặm. Nhờ luồng không khí lành lạnh nên cho dù là giữa ngày trời tháng năm nắng nóng thì tôi cũng lờ mờ đoán ra chắc có lẽ chỗ này nằm trong lòng đất rồi. Nói cách khác nếu như không có cái cửa sổ be bé phía trên, thì tình trạng của tôi hiện tại gần giống như là bị chôn sống.
Tay chân tôi bị cột ra phía sau, miệng thì bịt chặt, hiện tại chỉ có đôi mắt là hoạt động được nhưng với điều kiện trong không gian tối tăm này thì cũng chẳng thấy có tác dụng gì. Tôi thở dài, lần này không trách ý trời đen đủi, chỉ trách tôi nhiều chuyện thích chõ mũi vào việc của người khác mà thôi.
Ờ thì đầu đuôi của sự kiện tôi ngồi đây ngày hôm nay là do hôm qua bị tên gian phu kia bắt được đấy. Ai mà ngờ được anh ta tai thính mắt tinh thế kia, võ nghệ lại cao cường, tôi bị anh ta chộp được từ đằng sau một phát thế là chẳng kịp giãy giụa thì bị ngất đi rồi, tỉnh lại đã thấy bị trói gô ở đây, kêu la chẳng được. Tới mức này thì tôi thật sự hổ thẹn với công sức của những người thầy từng dạy cho tôi, trong đó bao gồm cả Trần Quốc Tảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673589/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.