Tiết Đoan ngọ năm nay tôi và Trần Khâm giữ lời hứa với thằng bé Thuyênđưa nó ra ngoài hoàng thành. Tôi giao Quốc Chẩn cho chị Trinh, chính mình thì cùng cha con Trần Khâm ngồi xe ngựa qua cửa Đại Hưng ra khỏi Cấm thành.
Ba người chúng tôi ngồi trên tầng cao của một tòa lầu, tầm nhìn bao quát khắp bốn phương tám hướng. Nhìn về phía đối diện chính là Đông Bộ Đầu, Trần Khâm nói rằng bến Đông Bộ Đầu vừa là bến cảng của quân đội vừa là nơi diễn tập thủy chiến, lại là nơi diễn ra các cuộc đua thuyền vào mùa thu hằng năm. Vì lẽ đó nên bến này được xây dựng thành cụm kiến trúc rất tráng lệ, thậm chí còn cho xây dựng thêm cả sứ quán dành riêng cho sứ giả phương Bắc. Tôi và nhóc Thuyên lần đầu được thấy, xuýt xoa mãi không thôi.
Hôm nay ba người bọn tôi cải trang vi hành, đến thằng nhóc Thuyên bình thường ăn mặc sặc sỡ cũng chỉ mặc độc một bộ quần áo màu thiên thanh. Nó ngồi ăn hết hai cái bánh gio, miệng khen lấy khen để, lại làm thêm nửa bát cơm rượu mới chịu ngừng. Tôi nghĩ món cơm rượu này đối với trẻ con cũng không dễ ăn, riêng thằng nhóc này đối với mấy món rượu đặc biệt yêu thích, tương lai ắt hẳn là một nhân tài.
Cơm no rượu say chính là lúc thích hợp nhất để hóng chuyện, bàn bên cạnh rất ồn ào, tôi lắng tai thì nghe rằng:
"Nam Tống diệt vong đến nay đã hơn hai năm, bọn Thát Đát lên làm chủ. Ngẫm lại thế sự thật khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673494/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.