Trung tuần tháng mười hai trời vào lúc rét đậm, phần lớn thời gian bầu trời xám xịt một màu, mưa phùn lất phất đổ lên mái ngói nghe vô cùng ảm đạm.
Vào những ngày hiếm hoi có nắng ấm, tôi thích tựa vai Trần Khâm ngồi sưởi nắng ở tòa đình giữa hồ sen. Dù phần lớn thời gian anh ta dùng để làm việc nhưng với kẻ thích bầu không khí tĩnh lặng như tôi thì việc ngồi ngủ gà ngủ gật với Trần Khâm còn thoải mái hơn là ở cùng với bọn người ồn ào An Tư hay thằng nhóc Thuyên nữa.
Trong lúc Trần Khâm vẫn đang ghi ghi chép chép, tôi thường ngắm mây bay trên trời. Những ngày có hoàng hôn đỏ ối, làn gió thổi đóa sen dao động hay hàng liễu rậm lá phủ bên hồ. Nhưng hầu hết thời gian tôi dùng để ngủ, lúc tỉnh dậy có khi Trần Khâm đã đi rồi, chỉ để lại chiếc áo khoác ngoài phủ lên người tôi và Thụy Hương ngồi ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh. Đó là những khi anh bận rộn.
Lúc rảnh rỗi Trần Khâm rất kiên nhẫn với tôi. Bao giờ tỉnh lại tôi cũng thấy mình nằm trên đùi anh, trên tay anh ta cầm quyển binh pháp dày cộm, còn ánh mắt thì mơ màng nhìn ra xa. Khi phát hiện tôi nhìn trộm, hầu như lúc nào Trần Khâm cũng mỉm cười, tự mãn nói:
"Tôi đẹp trai đến thế à?"
Khi đó tôi bỗng nhiên nhận ra trên đời này dù có đi đến đâu, gặp phải loại cảnh đẹp chốn nhân gian nào thì nơi yên bình nhất, thứ làm tôi xao xuyến nhất chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673497/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.