Tôi chưa từng nhìn qua thủy lao, nhưng tôi biết nơi đó vốn không dành cho người ở. Quốc Tảng đã bị nhốt một đêm rồi, nếu để khi nước ăn vào cơ thể sẽ bị rửa ra mà chết.
Tôi bị Thoát Hoan giam lỏng trong phòng, hôm nay đúng là ngày tôi và anh ta làm tiếp chuyện hôm nọ còn lỡ dỡ.
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, đang suy nghĩ phải tự sát cách nào để anh ta tin tưởng. Nhưng giống như Thoát Hoan quá hiểu con người tôi, anh ta biết khi đã nhớ ra tất cả quá khứ tôi sẽ chẳng thể nào dám buông tay tàn nhẫn.
Hôm nay là ngày thành hôn, chẳng hiểu sao đã quá giờ vẫn chưa thấy Thoát Hoan đến. Trong lòng tôi trăn trở không yên, Thoát Hoan đã làm gì quan trọng tới mức quên mất đi tôi, có phải anh ta chịu không nổi nên đã ra tay giết Quốc Tảng rồi chăng?
Cánh cửa phòng hé mở, gió lạnh bên ngoài ùa vào, tôi giật thót đưa mắt nhìn thì thấy Trà Luân lách mình bước tới, không lời thừa thãi vội nói:
"Anh tôi bị thái tử giữ chân ở tiệc rượu rồi, chúng ta nhân lúc này gắp lửa bỏ tay người, tôi đưa chị đi."
"Làm sao tôi tin được cô?" – Tôi nghi hoặc hỏi.
Trà Luân tiến tới kéo tay tôi:
"Ngoài tin tưởng tôi ra chị không còn sự lựa chọn đâu."
Đúng là thế thật.
Tôi theo Trà Luân đi dọc hành lang, dọc đường giết đi không ít người canh gác và tránh đi không biết bao nhiêu là bẫy rập. Lúc này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673470/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.