Mãi về sau này tôi mới hiểu rõ nguyên nhân, hóa ra loại độc mà khi trước Thanh Vân dùng ở Đại Việt là thứ mà tôi đã trúng đi trúng lại rất nhiều lần, sau đó do bị nhiễm khí lạnh khi bị rơi xuống hồ và vết đao trên lưng giống như một mảnh ghép cuối cùng làm chất độc trở nên chí mạng đối với tôi.
Khi ấy, Thoát Hoan phải đứng giữa hai sự lựa chọn. Một là để tôi chết dần chết mòn trong quên lãng, hai là dùng thuốc giải đồng nghĩa với việc tôi sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ. Cũng may Thoát Hoan đã chọn cách thứ hai.
Dù sao chuyện gì cũng có duyên nợ, và việc tôi gặp Trần Khâm bây giờ âu cũng là do duyên số mà thôi.
Ngày xưa Tuệ Trung Thượng Sĩ đặt cho tôi cái tên Tĩnh có lẽ nhìn thấy tôi giống con gái của Hưng Đạo Vương ngày xưa, nhưng tôi không biết ngài ấy chỉ tùy ý đặt hay thật sự đã nhìn ra tôi đúng là Tĩnh rồi. Thượng Sĩ có ánh mắt nhìn khác với người thường và bây giờ tôi mới được lĩnh ngộ được điều đó.
Tôi đúng thực là Trần Thị Tĩnh, con gái út của Hưng Đạo vương phủ Vạn Kiếp, ngày xưa cũng đúng là từng có ước hẹn với Trần Khâm và được hai nhà tác thành để cùng nhau giữ mối nghiệp lớn. Có điều tôi không ngờ được trải qua bao nhiêu chuyện thì Trần Khâm là người đầu tiên và chính anh lại là người cuối cùng ở bên tôi trên thế gian lắm muộn phiền này.
Ngày ấy vào năm tôi lên tám, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673473/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.