Trước mắt tôi là gương mặt quen thuộc, quanh mũi tôi là mùi hương quen thuộc, bên tai tôi cũng là giọng nói quen thuộc, quen thuộc đến độ nhiều lúc trong giấc ngủ chập chờn vẫn còn mơ tới.
Vậy mà hôm nay người đã ở trước mặt, tôi như một người phàm dạo chơi trước cửa tiên, nửa thực nửa mơ không ngừng thổn thức.
"Em mừng vì chàng hôm nay vẫn đứng đây chờ em, và không quên nhiệm vụ của mình với đất nước."
Kể từ lúc nghe tin Quốc Tảng đưa tôi trở về Trần Khâm đã cưỡi ngựa ngày đêm không nghỉ. Tôi đã nghe cha tôi kể lại ngày tôi bị Thoát Hoan cướp đi, Trần Khâm dù là một vị vua cũng không nén nổi cảm xúc điên dại.
Cha tôi trách:
"Là một vị vua không phải chuyện gì cũng có thể làm theo ý mình. Nay xã tắc đang lâm nguy, cho dù nó có chết nơi đất khách quê người thì kẻ làm chồng làm cha như chúng ta phải biết biến đau thương thành sức mạnh chứ không phải ngồi đó bi lụy khóc than."
Tôi ngồi tựa vào vai Trần Khâm, bật cười:
"Lúc đó chàng nói sao?"
Trần Khâm tỉnh bơ đáp:
"Tôi nói, "vương không phải cha ruột em ấy nhưng tôi là chồng em ấy"!"
Tôi càng cười lớn hơn, anh ta là kẻ đầu tiên dám chọc tới cha vợ đấy.
Nhưng cuối cùng Trần Khâm cũng phải thỏa hiệp trước sự đoàn kết của quần thần, cũng may Trần Khâm là kẻ biết nghĩ cho đại cuộc. Chuyện sau đó đến tai Quốc Tảng, anh ta vượt cung cấm tìm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673469/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.