Đương buôn chuyện bỗng từ phía sau anh hai Quốc Uất của tôi loạng choạng bước tới, khoác tay lên vai Trần Thì Kiến lôi đi, trông bộ dạng có vẻ uống không ít. Tôi nhắm chừng sang nhà gái muốn rước được nàng dâu về ắt hẳn không dễ dàng nên hôm nay luyện tập trước cho quen đây.
Có điều anh ta như thế vẫn còn hơn hẳn kẻ đã chiến bại sớm bị đưa về phòng Quốc Tảng. Còn nhớ dạo trước trong lúc say bí tỉ anh ta còn vô thức mò vào phòng tôi tỏ tình, chẳng biết tỉnh lại có nhớ ra mấy lời mình nói không. Riêng khoản này thì Phạm Ngũ Lão lại có thể cho mấy ông anh vợ thành kẻ chiến bại hết, trước giờ tôi vẫn chưa thấy được lúc Phạm Ngũ Lão thật sự say.
Bận rộn cả một ngày chừng đến chập tối thì cũng xong xuôi mọi việc. Lúc này nam nữ quyến đều ăn vận đẹp đẽ ăn cỗ, trong lòng tôi vui vẻ cũng uống vài chén rượu mơ, rượu tới đâu là cả người đều ấm lên hết cả. Trời xuân lành lạnh, ngồi dưới tán cây uống chén rượu ấm phải nói là sướng hết cả người.
Cha tôi ngồi ở gian chính cùng với các bậc bề trên, đèn đuốc sáng trưng nên cảnh trí nhìn hết sức là vui mắt. Bên kia thì say sưa xem tuồng, bên đây lại đàn hát réo rắt, lại có chỗ thách đố uống rượu ầm ĩ hết cả lên.
Tôi liếc thấy Trần Nhật Duật ngồi xếp bằng trên sập nghe ca kịch, tay nâng chén rượu hồi lâu nhưng đầu mày cuối mắt vẫn mơ màng, bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673412/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.