Sang ngày hôm sau thì anh Quốc Uất cũng rước được cô dâu về, tôi cứ tưởng với cái tính cách cà lơ phất phơ của anh ta thì sang bên đằng gái ít nhiều sẽ bị làm khó làm dễ. Nhưng theo như lời kể của anh Quốc Nghiễn, người trực tiếp đi theo đoàn rước dâu cho hay thì Quốc Uất lại khá được lòng người của phủ Minh.
Anh Quốc Uất vừa sang thì mấy ông anh vợ liền tay bắt mặt mừng, ba cô chị em vợ cũng hết sức tự nhiên cười nói vui vẻ, đích thị là chàng rể quý của bên thông gia.
Tôi lại nghĩ tới chị Thuỵ Hữu dù sao cũng là cô con gái được bên thông gia thương yêu nhất lại bất hạnh gặp phải chuyện đau lòng kia, anh Quốc Uất lại không màng tất cả cưng chiều hết mực, thì ắt hẳn bên kia phải nhìn anh ta với một ánh mắt khác rồi.
Chị Thuỵ Hữu gả qua nhà tôi nghe đâu mẹ của chị ta là Phụng Dương công chúa khóc nức nở từ lúc anh tôi mới dẫn theo đoàn rước dâu tới trước cửa, khóc tới khi chị Thuỵ Hữu đã đi xa ngoái lại bà ấy vẫn còn trông theo.
Vua quan từ sau khi đánh đuổi xong bọn Thát Đát ra khỏi bờ cõi, suốt nửa năm nay dốc lòng khôi phục lại giang sơn xã tắc, bận tối mắt tối mũi chẳng có ai là có tâm trạng nghỉ ngơi. Đến nay nhân dịp phủ đệ Vạn Kiếp có việc mừng bèn nô nức kéo nhau đến từ mấy ngày hôm trước, tới nay đã tàn tiệc cũng chẳng ai thật sự muốn về, cứ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673411/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.