Sau khi trở về có lần chị Trinh rơi vào một trận bệnh thập tử nhất sinh, cuối cùng nhờ thằng bé Thuyên kiên trì ở bên cạnh chăm sóc mà giữ lại được nửa cái mạng, nhưng sức khỏe từ đó tuột dốc không phanh.
Tôi ngồi bên cạnh nghe chị dạy việc, giống như cuối cùng chị cũng giao lại được gánh nặng của cuộc đời mình. Chị Trinh năm nay chỉ sắp ba mươi, vẫn còn chưa đi được tới nửa chặng đường của đời người.
Tôi không muốn chị phải lo nghĩ nữa, cái gì hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì hỏi Trần Khâm. Cùng một tâm trạng với tôi thằng nhóc Thuyên cũng thế, gần như là liều mạng học hành. Cuộc sống của nó hiện tại chỉ để tâm tới hai việc, một là chăm sóc mẹ nó, hai là học.
Chắc là vì hôm nọ chị Trinh vừa tỉnh lại sau hai ngày mê man, vừa bắt gặp bộ dáng khóc lóc của nó bèn cất giọng mệt mỏi, chất giọng vì bệnh nên yếu ớt giống như không thể nói ra hơi:
"Trước giờ mẹ chưa từng khắt khe với con điều gì, hết thảy đều để con tự ý làm theo ý mình muốn, nhưng gần đây nghe phong thanh việc con ham chơi không thiết tới học hành làm mẹ cũng phải nặng lòng. Ngày xưa đức tiên đế đã phong con làm hoàng thái tôn ngay khi con mới sinh ra đời, cho dù muốn hay không muốn thì số phận của con cũng được định là như thế, cũng như mẹ dù muốn hay không thì khi đã ngồi vào ngôi vị này phải làm tròn trách nhiệm với xã tắc giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673408/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.