Lời kể của chị An Hoa vang lên bên tai như một điệu nhạc êm đềm giữa đêm xuân se lạnh, khiến tôi giống như được tận mắt chứng kiến cái kết đẹp của chị sau gần mười bảy năm chờ đợi một người.
"Ngày ấy sau khi trở về Vạn Kiếp rồi đến lúc anh ấy trở về đất phong, chẳng biết sao chị lại có đủ dũng khí để leo lên yên ngựa đuổi theo. Khoảnh khắc nhìn thấy chị chật vật trên lưng ngựa, có lẽ anh ấy đã mềm lòng. Sau đấy..."
Chị An Hoa kể đến đây thì bất ngờ dừng lại, tôi nhìn vẻ thẹn thùng trên mặt chị trong lòng tò mò không thôi. Lúc này chị Anh Nguyên ngồi bên cạnh liền lên tiếng:
"Sau đấy anh ba xuống ngựa bước đến bên cạnh chị An Hoa nở nụ cười ôn nhu trìu mến rồi lấy ra chiếc vòng hổ phách đã chuẩn bị từ lúc nào trong túi áo ra đeo lên tay chị ấy và nói: "Không cần đi theo tôi, để tôi nói với cha mẹ xin rước em về thái ấp!". Ây dà, lúc ấy nắng và gió đẹp như một bức tranh, chính chị là người chứng kiến hết thảy!"
Chị Anh Nguyên vừa nói vừa giả giọng Quốc Tảng làm bọn tôi cười rộ lên, chị An Hoa lại càng thẹn thùng.
Chị Anh Nguyên lại được nước làm tới, tiếp tục trêu:
"Chị dám cá mười phần là anh ba đã quay đầu từ lâu, chỉ là ngại không dám nói vì trước đây đã từ chối người ta. Rồi bỗng một ngày thấy chị An Hoa chủ động thì nắm bắt ngay tức khắc mà không cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nao-hay-xuan-menh-mong/2673417/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.