Dần dần sức khoẻ của cô cũng đã ổn hơn, cô cũng bắt đầu bắt kịp công việc cũng như việc học tập hằng ngày.
Đến vài tháng sau đó, cô nhận được tin Minh Nhật đã đính hôn với cô con gái của giám đốc Hùng Lâm. Cô bỗng hụt hững, mất mát nhưng cô không hề khóc, cô đã cười vui vẻ:
- Cuối cùng anh cũng đã ổn rồi đúng chứ Minh Nhật.
Cô nhìn về phía xa xôi gửi lời chúc cùng sự thương nhớ dồn nén bấy lâu, nước mắt cuối cùng cũng lăn dài.
Vậy nhưng sau thời gian dài xa cách, lúc gặp lại nhau sao quá đổi xa lạ đến thế.
Cô đang triền miên trầm tư suy nghĩ, cô Tâm gọi mãi, cô mới nhận ra, chết đã đến giờ vào làm, vậy mà lại ngồi thẫn thờ thế này.
- Này, sao em ngồi đây vậy hả, cô tìm em nãy giờ đó, gọi còn không bắt máy nữa chứ.
Cô hì hục tìm điện thoại trong túi áo, mấy cuộc nhỡ tinh tinh trên màn hình, cô tặc lưỡi:
- Em xin lỗi cô, em định nghỉ giai lao một lúc, lại không chú ý thời gian, mà cũng không nghe tiếng điện thoại nữa, em...
- Thôi, Khi nào cũng xin lỗi, giờ không phải lúc giải thích, cô gặp em có việc, có khách hàng quan trọng, cô muốn giao cho em, nào vừa đi vừa nói, không người ta đang chờ.
Cô nghe vậy liền đi nhanh theo cô về phòng làm việc:
- Dạ vâng cô, mà ai thế ạ?
- À là một nhà đầu tư lớn của bệnh viện, cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599525/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.