3 năm trước đây, ngày Hạ Lan lặng lẽ làm giấy tờ rồi xách va ly ra đi, buông tay Minh Nhật trong im lặng.
Cô biết hắn sẽ đau khổ nhường nào, hắn hung hăng tức giận mà đi tìm cô ra sao. Đêm nào cô cũng lo lắng mà nghĩ về hắn, liệu bức thư kia có khiến hắn buôn bỏ được tất cả, hắn liệu có hận cô không, không....cứ cho là hắn căm ghét cô sao cũng được, cô chỉ mong hắn sẽ vực dậy, có thể tiếp tục những ước mơ còn gian dở.
Mấy ngày sau, khi cô đang dần thích nghi nơi ở mới, nhưng tâm trạng của cô lúc nào cũng lơ lững trên mây. Tối đến cô bất giác nhớ nhà, liền gọi điện cho bố mẹ, hỏi thăm sức khoẻ cả nhà xong cô cũng yên tâm hơn đôi phần.
Đến khi anh trai cô vào nói chuyện một lúc, cô ấp úng vòng vo muốn hỏi Minh Nhật, nhưng lại cảm thấy sợ hãi, sợ mình không kìm được mà thương nhớ, anh trai nhìn cô ấp úng thì cũng hiểu cô muốn nói gì.
- Muốn hỏi gì nữa không, chắc bên kia cũng trễ rồi, thôi cúp máy ngủ sớm đi.
- Khoan đã anh..à..em..cái đó..à...
- Em muốn hỏi Minh Nhật chứ gì, ấp úng làm gì, anh mày hiểu tụi mày quá mà, hai đứa mày giống nhau thật. Tụi mày yêu nhau mà anh mày cũng thấy mệt, cũng trách đều do anh mày gây ra mà.
- Anh đừng nói thế, không ai trách anh hết mà!
- Ừ, anh mày hiểu mà, hey..zzz!
Anh Xuân Tài thở dài, rồi đượm buồn nhìn cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-van-cho-sao-hoa-chua-no/2599526/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.